Chương 6: Bà cô tổ của ta là máy ép nước

Mười hai giờ khuya, bệnh viện Phúc Đán.

Lý Tiện Ngư đang nằmtrong phòng bệnh, sắc mặt tái mét, mu bàn tay cắm châm, hắn đang truyền dịch. Người còn ở bệnh viện cái giờ này đã rất ít, hành lang yên tĩnh, khi thì có y tá hoặc bệnh nhân đi qua.

"Ngươi cảm giác thấy thế nào?"

"Cảm giác sắp chết." Lý Tiện Ngư thanh âm vẫn y nguyên khàn giọng, thỉnh thoảng ho khan kịch liệt hai tiếng.

Bà cô tổ ngồi ở bên giường, đôi mi thanh tú cau lại có chút không hiểu nói ra: "Không có khả năng nha, phương thức vận khí là chính xác, nhịp hô hấp cũng chính xác, năm đó cha ngươi chính là do ta mở cho Thiên môn, làm sao đến ngươi nơi này liền xảy ra vấn đề."

Lý Tiện Ngư yếu ớt thở dài: "Đây không phải lỗi của ngài, đây là lỗi của thế giới."

Hắn nhìn bà cô tổ, trong lòng cũng ấm áp. Bị mắc bệnh có thể có người chăm sóc ở bên cạnh, đây là cách tốt nhất để chữa trị tâm hồn. Nếu như không có bà cô tổ, hắn sợ là muốn một người nằm ở bệnh viện, đi ngủ cũng không thể ngủ bởi vì phải nhìn chằm chằm vào bình truyền dịch.

Sau khi bị gián đoạn nhịp hô hấp, Lý Tiện Ngư liền cảm thấy đầu choáng vang, ho khan, phát sốt các loại triệu chứng, lúc ấy kém chút sợ tè ra quần. Hắn cho là mình bị tẩu hỏa nhập ma, quả nhiên luyện khí không có đơn giản như vậy. Trong tiểu thuyết võ hiệp, các thiếu hiệp nóng lòng muốn thành tài đều chỉ có con đường tẩu hỏa nhập ma.

Sau đó liền có màn nữ hiệp hi sinh bản thân, dùng âm dương giao hòa phấn khích cực kỳ nếu không có bất ngờ gì thiếu hiệp liền đầy máu sống lại, từ đây cuộc sống thần tiên tình yêu bắt đầu, cả ngày anh anh em em.

Bên cạnh hắn không có nữ hiệp chỉ có một cái bà cô tổ. Đành phải đón xe taxi chạy đến bệnh viện gần nhất.

Bác sĩ xem xét bệnh tình về sau một mực chắc chắn: "Cậu đã bị trúng độc sương mù!"

"Hả?" Lý Tiện Ngư lúc ấy cảm thấy tam quan của mình còn chưa có xây dựng lại đã đổ sụp xuống vội nói: "Bác sĩ, ta muốn xét nghiệm máu nếu có thể thì tốt nhất lại làm thêm cái siêu âm. Thân thể ta khả năng đã xảy ra vấn đề lớn tỉ như kinh mạch đứt đoạn hay đan điền vỡ vụn."

Bác sĩ nói: "Cuống họng thấy khó chịu, ho khan. Xoang mũi vật bài tiết tăng nhiều, ánh mắt khô khốc kèm theo là dấu hiệu sốt cao, trừ cái đó ra thân thể không có cái đau đớn khác lạ hay dị thường gì. Đây chính là bị trúng độc sương mù, ta còn muốn hỏi ngươi, hôm nay mặc dù dự báo thời tiết sương mù là màu đỏ nhưng cũng không thể bị trúng độc nặng như vậy. Hẳn là ngươi đem máy lọc không khí ở trong nhà tắt đi sau đó hít lấy hít để không khí bên ngoài có phải không?"

Lý Tiện Ngư không tin, chết sống cũng muốn xét nghiệm máu, bác sĩ cũng liền theo hắn.

Xét nghiệm máu xong cũng không xảy vấn đề khác.

Thật sự là bị trúng độc sương mù.

Thật không phải là bà cô tổ sai mà là thế giới này sai.

Lần này thế giới rốt cục cũng phải chịu tội.

Lý Tiện Ngư lẩm bẩm nói: "Bà cô tổ, ngươi ngủ một mạch đã hai mươi năm. Sau khi tỉnh lại thế giới đã thay đổi lớn, có lẽ chúng ta đã ở vào một cái thời đại không có linh khí?"

Miệng người cũng không phải máy lọc không khí, không có cách nào tự động loại bỏ chất độc trong không khí. Lúc hô hấp và thu lấy linh lực trong không khí thì cũng là điên cuồng hút vào chất độc, đây là so với hít thở bình thường nhiều hơn gấp mấy chục lần.

Luyện khí đều luyện đến trúng độc sương mù vậy thiên hạ Luyện Khí tu sĩ làm sao chịu nổi?

Tuyệt đối là thời đại không có linh khí.

Bà cô tổ nói: "Khí độc từ xưa cũng có chúng ta ngày mai chuyển 1 chỗ phong thủy tốt hơn thử lại xem."

Lý Tiện Ngư yên lặng che mặt: "Ngài không hiểu đâu sương mù đã trải rộng khắp cả nước."

Ta giấc mộng tu tiên vừa mới bắt đầu liền đã chết yểu.

Oẳng!

Bà cô tổ nhíu nhíu mày: "Là như vậy à.. Ai da, lần này ngủ quá lâu ta trước kia chưa từng ngủ lâu như thế. Sau khi tỉnh lại thế giới đúng là đã thay đổi lớn."

Lý Tiện Ngư: "Ngài trước kia không ngủ lâu như thế?"

Bà cô tổ: "Mỗi đời con cháu sau khi chết, ta đều sẽ rơi vào trạng thái ngủ say. Ít thì mấy tháng nhiều thì mấy năm, nhóm con cháu trước khi chết sẽ cho ta một chút năng lượng. Bình thường thì chính ta tự tỉnh lại sau đó đi tìm Lý gia đời sau. Lần này ta bị phong ấn thẳng cho đến khi hạt châu tiến vào trong cơ thể của ngươi, ta mới bị huyết mạch của ngươi làm tỉnh lại."

Lý Tiện Ngư trong lòng tự nhủ ta còn tưởng rằng mỗi lần ngài xuất hiện đều là trần trùng trục.

Nguyên lai không phải mỗi lần xuất hiện đều trần trùng trục, vụ này kiếm lời.

Bà cô tổ còn nói: "Nhưng có đôi khi cũng không thể ngủ, ta phải chịu trách nhiệm giáo dục đời con cháu tiếp theo, nhiệm kỳ của cha ngươi, ta liền không có ngủ. Ông nội ngươi chết sớm, cha ngươi lúc đó còn rất nhỏ nên ta phải bồi dưỡng hắn, hắn đối với ta phi thường tôn kính."

Lý Tiện Ngư: "..."

Như vậy cha ta từ nhỏ đã bị thận hư? !

"Hạt châu là cái gì."

"Đó là nơi ở của ta, nó đã cùng thân thể ngươi dung hợp làm một. Chỉ có thể dùng bí pháp để lấy ra hoặc là ngươi chết." Bà cô tổ khích lệ nói: "Ngươi phải sớm một chút học được luyện khí để tiêu hóa linh châu, chờ sau khi ngươi có thể cùng với nó linh nhục giao hoa triệt để ngươi sẽ có thể thức tỉnh được huyết mạch."

"Hả?" Lý Tiện Ngư ngây ra một chút, di chúc nói đến linh nhục giao hòa hóa ra chính là ý tứ này a?

Linh châu + nhục thân = linh nhục giao hòa? ! !

Mẹ nó người dạy ngữ văn cho cha ta là giáo viên thể dục à?

Đột nhiên cảm thấy tẻ nhạt vô vị.

...

Rạng sáng hai giờ rưỡi, hai người bắt xe trở về chỗ ở, hắn đã hết sốt cao nhưng thể xác và tinh thần đều mệt mỏi. Lý Tiện Ngư ngả đầu liền ngủ.

Ngày kế tiếp tỉnh lại, thận vẫn đau đớn theo với đó là cuống họng, thân thể nhiều chỗ cảm thấy khó chịu, hắn không có đi học mà gọi điện thoại cho chủ nhiệm lớp xin phép nghỉ.

Chủ nhiệm lớp nghe thấy thanh âm hắn suy yếu đến nỗi như thân thể bị móc sạch, liền lập tức đồng ý cũng căn dặn hắn nghỉ ngơi cho tốt nhớ kỹ đi khám bác sĩ.

Cả buổi trưa, Lý Tiện Ngư chỉ dạy bảo bà cô tổ cách sử dụng điện thoại di động, chơi game, thòi gian còn lại hắn nằm nghỉ ngơi ở trong nhà.

"Âyyy ~ bà cô tổ, thận ta đặc biệt đau. Ngồi một lúc liền cảm thấy đau, ngài thật là quá đáng." Lý Tiện Ngư nằm trên ghế sa lon, bà cô tổ đang ngồi cúi đầu chơi điện thoại di động ở bên cạnh.

Sáng nay hắn cảm thấy rất mệt hiển nhiên là lao lực quá độ.

Nàng hững hờ nói: "Nghỉ ngơi một tuần là được sau đó ngươi phải cố gắng luyện khí đi."

"Ta hiện tại cuống họng vẫn còn ngứa trúng độc,sương mù đã khỏi đâu." Hắn ho khan vài tiếng, hỏi: "Luyện khí thì thận sẽ hết đau ư? Ta đã hiểu, chỉ cần ta có linh lực cung cấp cho ngài, ngài cũng không cần hút tinh lực của ta đi."

"Sai." Bà cô tổ ngón tay nhỏ nhắn gảy ở trên trán Lý Tiện Ngư, "Luyện khí sẽ làm cho thân thể của ngươi khôi phục nhanh một chút."

Lý Tiện Ngư trong lòng dâng lên một dự cảm không tốt: "Nghĩa là như thế nào."

Bà cô tổ nhìn hắn hơi im lặng một chút, từ từ nói: "Ta đã nói qua luyện khí và dị năng của huyết duệ là hai cái hệ thống khác nhau. Ta và ngươi ở giữa có khế ước làm cơ sở dó chính là lực lượng huyết mạch Lý gia, nó thuộc về hệ thống huyết duệ. Ta bây giờ tựa như cái điện thoại di động này tính năng có rất nhiều loại nhưng bởi vì không đủ pin liền tắt máy hết thảy tính năng đều không thể sử dụng."

"Vậy như thế nào mới có thể mở máy được?"

"Chờ ngươi thức tỉnh."

"Vậy, vậy ngài lấy pin là ở. . . . ." Dự cảm không lành rõ ràng hơn.

"Đúng, đó không phải là linh lực mà đó là tinh khí thần của ngươi. Thận là nơi chứa tinh khí đương nhiên chịu trận đầu tiên. Cho nên ngươi hôm nay vừa rời giường liền sẽ cảm thấy thận đau, cảm thấy tinh thần mỏi mệt. Chờ ngươi nắm giữ được luyện khí thuật sau đó sẽ có thể làm dịu đi sự mỏi mệt của thân thể và tinh thần nhưng thân thể bị thâm hụt là không thể thay đổi bởi vì lượng pin hao tổn của ta lớn hơn nhiều so với tốc độ tu luyện linh khí của ngươi. Lấy cái so sánh ta tựa như máy tính nhưng sạc pin lại không phải nguyên bản dành cho máy tính mà là sạc pin của điện thoại di động cho nên nhóm con cháu từ đầu đến cuối đều không thể cung cấp đủ. Ta mỗi một đời con cháu đều không thể tránh khỏi chứng bệnh thận hư và suy nhược tinh thần."

"Tổ. . . . Tổ truyền thận hư?" Lý Tiện Ngư sắc mặt trắng bệch.

Chính vì vậy mà chết sớm?

Khó trách di chúc bên trong cha nói với mình khả năng đời này cũng sẽ không có con.

Giờ này khắc này hắn đối với câu nói "Bà cô tổ là cái yêu tinh nhỏ chuyên gây phiền toái, mệt nhọc" có trải nghiệm càng thêm thắm thiết hơn.

Không đâu chỉ là yêu tinh nhỏ gây mệt nhọc. Bà cô tổ của ta chính là máy ép nước.

"Bà cô tổ, ngài làm như thế sẽ để ta chết mất." Lý Tiện Ngư khóe miệng co giật: "Ta có thể sinh được con thật sự đã là cảm tạ trời đất."

Sự việc đến nước này hắn cũng không biết phải nói cái gì. Đầu tiên là cảm thấy đồng tình với mẹ mình sau đó đồng tình với bà ngoại tiếp lấy đồng tình với nhiều đời tổ tiên.

Bà cô tổ gãi gãi đầu khổ sở nói: "Nói cũng phải Lý gia ta dòng dõi ít người, cái nguyên nhân này hẳn là do ta. "

Lý Tiện Ngư khóc choáng ở trên ghế sô pha, " Bà cô tổ, ta vẫn còn là con nít a. Ta quen biết bạn bè còn chưa đủ nhiều, ta không muốn bị thận hư."

Bà cô tổ an ủi: "Vậy liền làm quen với thật nhiều cô gái đi."

Lý Tiện Ngư: "..."

Đột nhiên liền lý giải được tại sao cha ruột muốn khóc ba ngày ba đêm. Có cái bà cô tổ như thế không muốn khóc cũng khó khăn.

Tất nhiên đã dạng này vì cái gì các tổ tiên còn muốn một lần lại một lần nữa kế thừa bà cô tổ?

Cũng không thể là do nàng có ngực lớn, chân dài, cái mông còn vểnh lên, xinh đẹp như hoa đi.

Bà cô tổ hẳn là không thể chén được a? ! !

Nàng tốt xấu gì cũng đã sống hơn một trăm mười năm tuỳ tiện liền nhìn thấu được ý nghĩ của Lý Tiện Ngư, buồn bã nói: "Chờ ngươi nắm giữ được lực lượng tối cao. nếu chỉ là bị thận hư, ngươi sẽ khôn để ở trong lòng nha."

Lý Tiện Ngư cũng buồn bã theo nói: "Ta có thể trả hàng được không, không biết bưu điện Thuận Phong có nghiệp vụ chuyển phát nhanh xuống âm phủ hay không. Hoặc là bà cô tổ ngài chịu khó một chút, ngủ tiếp lấy mười năm tám năm sau, ta cố gắng sinh đứa con trai kế thừa ngài?"

Bà cô tổ nghe xong liền nhào tới nắm chặt cổ áo Lý Tiện Ngư, tức giận nói: "Mơ tưởng, ta mới không muốn bị phong ấn lại ngươi đã đem ta tỉnh lại thì ngươi phải chịu trách nhiệm đối với ta, biết không."

Lý Tiện Ngư nói: "Vậy thì chắc cũng sẽ có biện pháp trị chứng thận hư chứ, chữa bệnh hiện đại rất phát triển nhưng không trông cậy vào được, thế giới huyết duệ có thuốc nào có thẻ trị được không a."

"Không muốn nghĩ rằng đồ vật cổ đại là thứ tốt. Thời đại một mực luôn luôn phát triển không phải sao." Bà cô tổ nghĩ nghĩ, ngón trỏ chống đỡ môi dưới, lâm vào trạng thái hồi ức: "Ta nhớ được cha ngươi thường xuyên ăn một loại thuốc trị thận hư, tên gọi là "Kunbun" thuốc con nhộng. Ngươi đến tiệm thuốc tìm thử xem, hiệu quả chắc là rất khá."

Lý Tiện Ngư vui mừng quá đỗi, từ trong ngăn kéo lấy ra mấy tờ tiền như một làn khói chạy xuống lầu.