Chương 3: Bà cô tổ là yêu tinh nhỏ chuyên gây phiền toái

Mặc dù chưa từng gặp mặt cha ruột, nhưng thân trong lòng Lý Tiện Ngư vẫn nghẹn lại một chút.

"Chuyện cũ năm xưa không muốn đề cập lại." Bà cô tổ bộ dáng mất hết cả hứng.

Nàng hiển nhiên không muốn nhắc lại chuyện cũ kia, chuyện xưa năm đó nếu nói ra nhất định là truyện dài kỳ khuấy động.

Lý Tiện Ngư đành phải nói sang chuyện khác, hỏi: "vậy thì bà cô tổ ngài rốt cuộc là thứ gì? Có lẽ ta dùng từ không được chính xác, nhưng thân là sinh viên chưa tốt nghiệp Đại học ta thực sự nghĩ không ra từ ngữ thích hợp để miêu tả."

Cổ yêu cái đồ vật này chí ít còn có thể dùng nửa cái khoa học để lý luận giải thích cứ coi như nó là sinh vật tiền sử là được. Vậy nhưng ngài là cái người đã chết hơn một trăm năm tại sao lại xuất hiện ở đây?

"Ta năm mười tám tuổi đã bị gia tộc luyện chế thành chiến hồn, sống nhờ ở bên trong linh châu, chỉ có người có dòng máu Lý gia mới có thể làm thức tỉnh lại ta. Hơn một trăm năm qua, rất nhiều đời con cháu đã đánh thức ta, cái trước là cha ngươi, mà ngươi chính là truyền nhân Lý gia ta đời này, hiểu chưa."

"Nói như vậy ngài cũng mang họ Lý rồi." Lý Tiện Ngư nuốt ngụm nước bọt: "Vậy thì không phải gọi là bà cô tổ, ta hẳn phải gọi ngài là tổ tổ tổ. . . . . bà cô?"

"Tổ tổ tổ bà cô quá khó nghe" Bà cô tổ nhíu nhíu cái mũi: "Bà cô tổ nghe êm tai hơn."

Bối phận cái thứ này làm sao có thể tùy ý gọi như thế a?

Bất quá nói thẻo hướng tích cức, tổ tông hơn một trăm năm mươi năm trước xác thực hoi khó để xưng hô. Bà cô tổ liền bà cô tổ đi, chí ít so tổ tổ tổ bà cô êm tai 1 chút.

Về sau bầu không khí liền lâm vào im lặng, Lý Tiện Ngư tam quan bị trọng thương đang trầm tư cố gắng suy nghĩ, tiêu hóa tri thức liên quan tới cổ yêu huyết duệ.

Trước đó nếu có người nói với hắn cái gì cổ yêu cái gì huyết duệ, hắn sẽ một ngụm nước soda muối phun chết đối phương.

Nhưng hiện thực trước mắt để hắn không có cách nào phản bác: Di chúc của cha hắn, hạt châu đen tự chui vào miệng rồi tan đi sau đó ta sinh ra cái bà cô tổ...

Đây hết thảy đều đang nói cho hắn biết: Tam quan của hắn đã đổi mới.

Bà cô tổ thần sắc rã rời, nằm ngủ ở trên ghế sa lon.

Lý Tiện Ngư ngồi ở bên cạnh, ngắm nghía cô gái tự xưng là bà cô tổ này; siêu cấp xinh đẹp, gương mặt này đơn giản giống như là từ trong tranh vẽ đi ra, khuôn mặt tinh xảo; mấu chốt nhất là làn da, kể cả là cô gái có xinh đẹp đến đâu thì làn da ít nhiều đều sẽ chút tỳ vết, nhưng bà cô tổ có lẽ do nguyên nhân thể chất, làn da của nàng không có tồn tại bất luận cái thiếu hụt gì, trắng nõn tinh tế tỉ mỉ, tựa như thiên sứ giáng trần .

Thật sự không cách nào coi nàng là bà cô tổ... Tốt xấu gì ngươi cũng nên đem tóc nhuộm trắng, vẽ tiếp mấy cái nếp nhăn, đằng này ngực ngươi vừa lớn đôi chân vừa dài thật là làm người ta không thể liên tưởng nổi.

Quỷ thần xui khiến Lý Tiện Ngư duỗi ra ngón tay chọc chọc khuôn mặt nhỏ nhắn của bà cô tổ.

Bà cô tổ lầm bầm một tiếng, lông mày tinh xảo có chút nhăn lại.

Còn mẹ nó thật là đáng yêu.

Lý Tiện Ngư nghĩ thầm.

Trời dần dần tối, hắn ngẩn người đã hơn nửa ngày, thẳng đến giờ ăn cơm mới thấy đói bụng.

Hắn đánh thức bà cô tổ dậy, nói: "Chúng ta ra ngoài ăn cơm, nếu như ngài là cần thiết phải ăn cơm."

Nghe được đi ăn, bà cô tổ hăng hái hẳn lên xoay người ngồi dậy, con mắt híp lại, nói ra: "Ta muốn ăn rau cải khô xào thịt, phải có cả tóp mỡ."

Lý Tiện Ngư: "..."

Ngài đi theo cha ta phải chăng rất là khổ cực?

Lý Tiện Ngư hào khí vỗ ngực một cái: "Không ăn rau cải khô xào thịt, ta dẫn ngài đi ăn nhà hàng."

Khu nhà ở của Lý Tiện Ngư là khu dân cư thương mại 2 tác dụng, đi ra khỏi cao ốc chính là các loại quán ăn nhỏ, siêu thị, tiệm cắt tóc, là nơi các cửa hàng hội tụ.

Giang hồ đồn rằng: Lan châu S huyện thịt gà om luôn luôn có một món thích hợp với ngươi.

Nhà hàng S huyện là một trong chuỗi nhà hàng liên tỉnh có quy mô lớn nhất cả nước, riêng cái khu dân cư thương mại 2 tác dụng này liền có ba nhà. Hai nhà thịt gà om.

Bất quá Lý Tiện Ngư cũng không quá ưa thích ăn Lan châu mì sợi, luôn cảm thấy thịt bò không ngon.

Ở S huyện nhà hàng, tại chỗ ngồi ở gần cửa.

Lý Tiện Ngư và bà cô tổ ngồi mặt đối mặt, hai người phân biệt gọi món canh bồ câu và canh gà ác, đang ăn thỏa thích.

Bà cô tổ trong miệng đút lấy đồ ăn, quai hàm phình lên: "Ăn quá ngon, ăn quá ngon, đã rất nhiều năm ta chưa được ăn qua món ăn nào ngon như thế."

Lý Tiện Ngư: "Ta cũng vậy, ta đã ăn mì tôm nửa tháng."

Kinh doanh cái quán ăn nhỏ này chính là 1 đôi vợ chồng trẻ tuổi, ông chủ mắt thâm quầng thỉnh thoảng nhìn lén bà cô tổ một chút.

Trong tiệm còn có mấy cái khách hàng, lúc này cũng không tập trung vào ăn cơm mà chỉ liếc mắt nhìn qua.

Bà cô tổ tuổi như học sinh cấp ba, dáng người lại bá đạo ghê gớm, chân dài eo nhỏ cái mông vểnh lên, khuôn mặt xinh đẹp đến có thể làm thành thẻ ăn cơm.

Bà cô tổ: "Ngươi và cha ngươi đều một cái đức hạnh, đồ quỷ nghèo."

Lý Tiện Ngư: "Ta không phải quỷ nghèo, ta rất có tiền, ta chỉ là đem tiền dùng để thuê nhà nghỉ."

Bà cô tổ: "Thuê nhà nghỉ?"

Lý Tiện Ngư: "Chính là Chu công lễ ở cổ đại đó."

Bà cô tổ kinh ngạc nói: "Tên nhãi nhà ngươi đã lập gia đình rồi?"

Lý Tiện Ngư: "Không phải đâu bà cô tổ, thời đại đã khác biệt rồi, con trai con gái có thể thỏa thích làm quen giao lưu. Mặt khác, đừng gọi ta là tên nhãi, ngài có thể gọi thẳng tên ta."

Sau khi Lý Tiện Ngư dọn ra ngoài sống một mình, hắn liền tận hưởng yêu đương tự do, cuộc sống không bị trói buộc gì cả , mặc dù không có bạn gái nhưng hắn hẹn hò với các em gái qua mạng số lần cũng không ít.

Tuổi trẻ đang có sức khỏe bản thân lại đẹp trai, tính cách lại sáng sủa, giỏi làm quen với mọi người... Không có lý do gì để hai mươi tuổi hắn vẫn còn trai tân.

Cái gì ngươi nói nhân vật chính đều phải là trai tân vạn năm? Xin lỗi, chúng ta là không giống nhau.

Bà cô tổ nói: "Đó chính là đi kiếm gái bán hoa thôi, loại sự tình này cha ngươi cũng không phải chưa từng làm qua. Không có cưới vợ liền tốt, cha ngươi năm đó cưới mẹ ngươi xong sau đó liền cắt xén tiền ăn của ta, theo đuổi một cô gái rất là phí tiền, ngươi về sau không muốn học theo cha ngươi, hiểu không."

Lý Tiện Ngư lựa chọn tiếp nhận vị bà cô tổ này, bởi vì đây là di sản cha hắn lưu lại cho hắn.

Ngược lại bà cô tổ hình như rất là quen thuộc, há mồm liền nói ra cái yêu cầu quá đáng như thế.

"Bà cô tổ, ta là đàn ông con trai, ta đáp ứng nhưng hormone của ta sẽ không đáp ứng." Lý Tiện Ngư uyển chuyển nói.

"Không có việc gì, rất nhanh hormone của ngươi sẽ đáp ứng." Bà cô tổ tay nhỏ vung lên.

Lý Tiện Ngư: "..."

Đây là ý tứ gì?

Đây là ám chỉ a.

Hắn dò xét bà cô tổ xinh đẹp dáng người nóng bỏng, ngẫm lại thật sự là cũng có mấy phần động tâm.

Lý Tiện Ngư đang suy nghĩ lung tung thì lại nghe thấy bên chân truyền đến tiếng trầm thấp nghẹn ngào, cúi đầu nhìn lại đó một con chó Samoyed bẩn thỉu đang ngồi xổm ở cửa, trông mong nhìn hắn.

Hẳn là 1 con chó bị chủ nhân vứt bỏ, nguyên bản bộ lông màu trắng đã xám xịt xoắn bết vào nhau.

"Chó Tây?" Bà cô tổ ghét bỏ lông mày cau lại, đem một nửa cái đùi gà đang gặm dở ném đến trước mặt nó.

"Đi đi đi!" Bà chủ đi tới đem Samoyed đá đi, phàn nàn nói: "Còn không chịu đi ta liền đá gãy mấy cái chân còn lại của ngươi."

Samoyed gào thét vài tiếng, khập khễnh chạy ra đến ven đường liền dừng lại, ngồi xổm ở bên cạnh dải cây xanh.

"Bà cô tổ, ngươi nhìn cái gì thế." Lý Tiện Ngư phát hiện bà cô tổ ánh mắt đang liếc liên tiếp về phía ông chủ.

"Ngươi không nhìn thấy được à?" Bà cô tổ hiếu kì hỏi lại, sau đó giật mình nói "A, ngươi còn không có thức tỉnh vậy thì không nhìn thấy được."

Lý Tiện Ngư mờ mịt: "Nhìn thấy cái gì?"

Bà cô tổ hạ giọng: "Sau lưng ông chủ có 1 con quỷ."

"Hả?" Lý Tiện Ngư quay đầu nhìn ông chủ, phía sau hắn cũng không có người nào vội nói: "Bà cô tổ đừng có nói giỡn, trên đời này làm gì có quỷ."

Bà cô tổ cười tủm tỉm nói: "Ngươi có muốn nhìn thấy không?"

Lý Tiện Ngư không chút do dự nào gật đầu.

"Nhưng sẽ hao phí một chút tinh lực của ngươi." Bà cô tổ nhắc nhở nói.

"Không có việc gì, ta rất muốn nhìn thấy quỷ trông như thế nào, có phải hay không đều xinh đẹp giống như bà cô tổ." Lý Tiện Ngư trong lòng tự nhủ nếu như đều là ngực to chân dài, ta liền đổi tên gọi là Ninh Thải Thần.

Bà cô tổ nhíu mày: "Ta không phải là quỷ, ta là chiến hồn."

Nói xong nàng hướng về phía Lý Tiện Ngư, miệng nhỏ khẽ hút một cái, khuôn mặt trắng noãn lập tức hiện lên hai vệt đỏ ửng, mặt mày tỏa sáng. Sau đó chập hai ngón tay lại như kiếm, nhẹ nhàng ấn ở giữa trán Lý Tiện Ngư.

Mới đầu còn không có dị dạng gì, nhưng khi ngón tay của bà cô tổ rời đi ba giây sau. Hai mắt Lý Tiện Ngư bắt đầu nóng lên, bên trong con mắt giống như là đang nổi lên hai ngọn lửa.

Bà cô tổ bĩu bĩu môi: "Ngươi nhìn lại thử xem."

Hắn quay đầu nhìn lại ông chủ, con ngươi lập tức co rụt lại; ông chủ đang làm bún xào, đứng phía sau hắn là một bà lão áo xám đang kiễng mũi chân không ngừng thổi âm phong vào cổ ông chủ.

Vừa rồi còn không có người nào.

"Điều hoà không khí mở cao lên một chút, lạnh quá." Ông chủ xào lấy đồ ăn, quay đầu đối với bà chủ hô một tiếng.

"Trời đang rất nóng, ngươi lại đang xào rau còn thấy lạnh?" Bà chủ thì thầm trong miệng: "Có phải hay không là bị bệnh rồi?"

Không ai nhìn thấy bà lão, khách hàng đang ăn cơm, bà chủ đang bưng thức ăn đi tới đi lui, bọn hắn đều không nhìn thấy bà lão. Một màn quỷ dị này để cho Lý Tiện Ngư lông tơ dựng đứng.

Lúc này, bà lão áo xám hình như đã nhận ra ánh mắt của Lý Tiện Ngư, đột nhiên quay đầu nhìn qua đầu vặn một trăm tám mươi độ.

Lý Tiện Ngư rốt cục đã thấy rõ ràng bộ dáng của bà lão, một khuôn mặt trải rộng nếp nhăn, nhìn âm u đầy tử khí, ánh mắt vằn vện tia máu đang gắt gao nhìn chằm chằm vào Lý Tiện Ngư.

Bầu không khí phảng phất đọng lại.

Tay Lý Tiện Ngư có chút phát run, thời tiết tháng sáu nóng bức nhưng hắn lại cảm thấy mình như rớt vào hầm băng.

"Đừng nhìn nữa." Bà cô tổ duỗi ra tay nhỏ che lại ánh mắt của hắn, trầm giọng nói: "Không nên cùng nó đối mặt, nó sẽ quấn lên ngươi."

Lý Tiện Ngư nuốt nước miếng gật gật đầu. Vừa vặn đúng lúc này cảm giác nóng rực ở hai mắt biến mất. Đợi khi bà cô tổ buông tay ra, Lý Tiện Ngư lại len lén liếc mắt nhìn qua sau lưng ông chủ, phát hiện mình đã không còn nhìn thấy bà lão áo xám đâu nữa.

" Ông chủ có mệnh cung cha mẹ tối đen không chút ánh sáng, nói rõ thời gian gần đây có mẹ mất hoặc cha mất, bà lão kia hẳn là mẹ hắn." Bà cô tổ thấp giọng nói: "Người sau khi chết hồn phách sẽ lưu lại thể gian bảy ngày, người có chấp niệm sâu thì lưu lại dài hơn. Bà lão này hai mắt đỏ vằn lên, đây là biểu hiện của việc lòng có oán khí. Con bất hiếu cho nên cha mẹ có oán."

"Ông chủ sẽ phải chết à?"

"Thổi âm phong diệt dương hỏa*, cũng chỉ bị ốm mấy ngày thôi." Bà cô tổ nói: "Chuyện nhà người khác không cần quản, không liên quan gì đến ngươi và ta."

*Thổi âm phong diệt dương hỏa: Ý chỉ ma quỷ thổi khí âm hàn vào người làm giảm sức sống*

Trải quan chuyện này Lý Tiện Ngư đã không còn tâm tình để ăn cơm, dùng Alipay tính tiền sau đó kéo bà cô tổ vội vàng rời đi.

" Bà cô tổ, trên đời này thật sự là có âm phủ Địa Phủ?"

"Người chết như đèn tắt trên đời này không có thần phật đâu." Bà cô tổ lắc đầu.

Vậy chính là không có rồi?

Lý Tiện Ngư yên lặng đem "Địa Phủ" cái tuyển hạng này gạch chéo đi, đối với thế giới mới lại nhận biết thêm được một phần, tiếc nuối nói: "Ta còn tưởng rằng có luân hồi... Ặc..."

Đột nhiên, hắn cảm thấy thân thể bị móc sạch, ôm thắt lưng chậm rãi ngã xuống đất.

Loại cảm giác này quá quen thuộc, mỗi khi hẹn được mấy em gái qua mạng sau đó quần nhau đến sáng, ngày hôm sau thận sẽ vừa đau vừa nhọc mà bây giờ cảm giác này chính là cảm giác vừa mới quần nhau ba ngày ba đêm.

Hắn không có cách nào đứng thẳng để đi.

"Đã nói rồi a, sẽ tiêu hao một chút tinh lực." Bà cô tổ ngồi xổm ở bên cạnh hắn.

Lý Tiện Ngư: "Tinh lực. . . . . Bà cô tổ, ngươi có phải hay không đối với tinh lực có cái gì đó hiểu lầm."

Bà cô tổ ngạc nhiên: "Ngoại trừ nguyên nhân do thận bị tiêu hao quá lớn dẫn đến trống rỗng tạo ra cảm giác đau đớn, ngươi còn có cái khó chịu khác?"

"Không có. . . . ."

"Vậy liền không sai rồi, đó chính là tinh lực nha."

Lý Tiện Ngư khóc không ra nước mắt: " Tinh lực mà ngài nói cùng với tinh lực mà ta nói là hoàn toàn khác nhau."

Bà cô tổ giải thích nói: "Ta là chiến hồn, năng lượng của chiến hồn bắt nguồn từ túc chủ*, túc chủ càng cường đại ta sử dụng được năng lượng càng nhiều liền sẽ càng mạnh. Quạt điện bật số 1 so với bật số 5, hao tổn lượng điện là khác nhau. Tình huống hiện tại của ngươi nhiều nhất chỉ tính là số 0.5."

*Túc chủ: Vật chủ, người chủ sở hữu*

Lý Tiện Ngư khuôn mặt nhỏ trắng bệch: "Ta mẹ nó lại là cái quạt điện 5 số."

Hắn nhớ tới di chúc của cha hắn có nói bà cô tổ là cái yêu tinh nhỏ làm người ta mệt nhọc.

Nguyên lai chính là ý tứ này a? !

Nếu như biết bà cô tổ nói "Tinh lực" là chỉ cái này, đánh chết hắn cũng không đồng ý. Thận là bảo bối lớn nhất của đàn ông.