Chương 4: Ta lại thích thời đại này

"Bà cô tổ, ta vừa rồi đột nhiên liền không nhìn thấy bà lão kia đâu nữa." Lý Tiện Ngư ngồi nghỉ ở ven đường, vừa ôm thắt lưng vừa nói.

"Ta tạm thời phong ấn lại mắt thần của ngươi, ngươi phải nhớ kỹ về sau khi nhìn thấy oán linh tuyệt đối không thể đối mặt cùng với nó." Bà cô tổ nói: "Mới vừa rồi là Lý gia ta mắt thần bí pháp, ta lấy tinh lực của ngươi vì ngươi mở ra mắt thần."

Lý Tiện Ngư cái hiểu cái không gật gật đầu.

Ban đêm gió lạnh thổi qua làm con người ta cảm thấy thoải mái dễ chịu, cháu ngoan ngồi ôm thắt lưng dưới đất, mặt mày buồn khổ; bà cô tổ duyên dáng yêu kiều, tóc đen tung bay theo gió. Nàng hiếu kì nhìn xung quanh, ánh đèn thành thị chiếu sáng đôi mắt nàng, con ngươi ngập nước xinh đẹp mang theo sức sống hồn nhiên giống như là trẻ con đối với thế giới mới tràn ngập tò mò. Ngoại trừ cao ốc cao đến khó tin và ánh đèn xinh đẹp, nàng nhìn nhiều nhất chính là ô tô và xe điện.

Lần cuối cùng nàng tiếp xúc với cái thế giới này chính là thời điểm đi theo Lý Vô Tướng. Lúc đó ô tô là đồ chơi hiếm có, Lý Vô Tướng mỗi ngày đều cưỡi cái xe đạp Phượng Hoàng liền đã cảm thấy mình rất là đẹp trai.

Phi, Lý gia ta càng ngày càng nghèo túng.

Ở ven đường ngồi khoảng mười phút đồng hồ, Lý Tiện Ngư cảm thấy thận co rút đau đớn đã chậm lại không ít, hắn đỡ eo đứng dậy gọi: " Bà cô tổ."

Thanh âm của Lý Tiện Ngư đánh gãy mạch suy nghĩ miên man của nàng. Nàng quay đầu nhìn cháu ngoan, giòn tiếng nói: "Sao vậy?"

"Cha ta là người như thế nào?"

"Làm người cũng vậy vậy chứ sao."

"Vậy vậy là như thế nào?"

"Coi như cũng không tệ, hắn là người xuất sắc nhất trong số con cháu của ta; bất quá số mệnh không tốt, thời vận cũng không đủ, chết thật là sớm haizzz." Bà cô tổ nhéo nhéo cái cằm trắng nõn: "Nếu là hắn vẫn còn sống, không chừng hiện tại ta đã thoát khỏi tất cả các gông xiềng."

Không chừng đã thoát khỏi gông xiềng...

Lý Tiện Ngư nhớ lại dặn dò trong di chúc, một ngụm khinh bỉ thốt ra: "Cha ta đã đem ngài tìm hiểu đến loại trình độ này rồi?"

Bà cô tổ nhíu nhíu mày: "Luôn cảm thấy lời này của ngươi có chút là lạ. Cha ngươi là kỳ tài hiếm gặp được, nếu để cho hắn hai mươi năm có lẽ ta liền có thể mượn sức của hắn, tránh thoát tất cả gông xiềng."

Ép khô a.

Lý Tiện Ngư rụt cổ một cái vì tiền đồ của chính mình mà cảm thấy lo lắng "Gông xiềng gì vậy?"

Bà cô tổ không có trả lời, nàng nhìn về phía đèn đuốc xa xa, cười cười rã rời.

Nụ cười của nàng thật đẹp, cất giấu rất nhiều rất nhiều chuyện xưa, Lý Tiện Ngư lần đầu tiên thấy được sự tang thương mà thòi gian ban cho ở trong mắt nàng.

Tuyệt đối không phải là bộ dáng cô gái ban ngày khóc lóc om sòm, lăn lộn ở trên ghế sô pha muốn ăn đồ ăn vặt.

Lúc đi ngang qua cửa hàng giá rẻ, bà cô tổ la hét muốn ăn đồ ăn vặt. Sợ nàng đi vào không cẩn thận liền hủy đi tiệm đồ ăn vặt, Lý Tiện Ngư để nàng chờ ở bên ngoài, chính mình chạy vào mua.

Lúc đi ra đã trông thấy bên ngoài cửa hàng giá rẻ, bà cô tổ đứng cùng một lão già có mái tóc hoa râm đang trò chuyện rất vui vẻ.

Lão già mặc quần áo bảo vệ, khuôn mặt lúc cười lên phảng phất tụ chung vào một chỗ.

Lý Tiện Ngư quen biết hắn, hắn là người gác cổng của cư xá tên là Tần đại gia*.

*Tần đại gia: Ý chỉ lão già họ Tần, đại gia là cách nói tôn trọng dành cho người lớn tuổi*.

Tần đại gia lúc này đang cầm một cái cánh tay ngọc nhỏ dài của bà cô tổ; khom người giống như là chó săn, trên mặt toàn là nụ cười nịnh nọt.

Ngọa tào, cái lão già hư hỏng này còn dám đánh chú ý tới trên người bà cô tổ của ta.

"Này này, Tần đại gia, đây chính là bạn gái của ta." Lý Tiện Ngư nhanh chân bước ra cửa hàng giá rẻ, đem bà cô tổ cao gầy xinh đẹp kéo ra phía sau của mình.

"Ngươi lúc nào thì có bạn gái, " Tần đại gia và Lý Tiện Ngư là chỗ quen biết đã lâu, chậc chậc nói: "Còn xinh đẹp như thế."

Lý Tiện Ngư mắt trợn trắng nói: "Ai cần ngươi lo."

Tần đại gia: "Nhãi con đừng có cảnh giác lớn như thế, ta cũng sẽ không bắt cóc bạn gái của ngươi."

Lý Tiện Ngư trong lòng tự nhủ thôi đi chuyện xưa của ngài cả khu đều biết, ngài đương nhiên sẽ không lừa gạt phụ nữ đàng hoàng nhưng ngài giỏi nhất là cởϊ áσ con nhà người ta.

Lười nhác nhiều lời cùng với Tần đại gia; Lý Tiện Ngư tay trái xách đồ ăn vặt, tay phải nắm tay bà cô tổ đi vào cao ốc.

Lão Tần nhìn qua bóng lưng của hai người, nụ cười không thay đổi, ánh mắt chớp chớp.

Trong thang máy, hắn nhắc nhở nói: " Bà cô tổ, về sau cách lão già lẳиɠ ɭơ kia xa một chút. "

Bà cô tổ nháy mắt, con ngươi sáng ngời hỏi: "Vì cái gì."

Lý Tiện Ngư: "Tên kia ở trong cư xá có mấy cái người tình, rất là phong lưu a. Chắc chắn hắn thấy ngài xinh đẹp liền nảy ra sinh ý đồ xấu."

"Nhìn xem cũng không giống nha."

"Lòng người hiểm ác ngươi không hiểu."

"Phi, bà cô tổ ta đã sống hơn một trăm năm, đạo lí đối nhân xử thế lại còn phải nhờ ngươi dạy?"

"Đúng rồi bà cô tổ, tên ngài gọi là cái gì vậy? Ta cũng không thể một mực gọi ngài là bà cô tổ chứ, lúc không có ai còn được, ở trước mặt người ngoài ta không gọi được."

Nàng một tay đao đập vào đầu Lý Tiện Ngư: "Không được gọi thẳng tên của ta, đây là phạm húy ngươi hiểu không?"

Về đến nhà Lý Tiện Ngư chỉnh lại ga giường phòng ngủ, đổi lại cái chăn. Từ hôm nay trở đi, gian phòng này không còn thuộc về hắn mà thuộc về bà cô tổ. Hắn dọn đến phòng ngủ nhỏ hơn dành cho khách; lúc đầu phòng ngủ này là chuẩn bị cho bà cô tổ nhưng nàng đi dạo một vòng hai cái gian phòng, liền chọn trúng phòng ngủ chính có ánh sáng tốt hơn diện tích càng lớn hơn, theo như bà cô tổ nói: “Không được, ta là bề trên, ta phải ở cái phòng kia.”

Hôm nay là thứ bảy, bình thường thời gian này Lý Tiện Ngư sẽ bật máy tính lên chơi game FreeFire, chơi một mực tận đêm khuya.

Trong phòng khách Lý Tiện Ngư điều khiển nhân vật núp ở nơi hẻo lánh làm rùa đen; bà cô tổ ngồi trên ghế sa lon, nàng nhìn chằm chằm không chớp mắt vào TV, eo thon đứng thẳng lên, trong mắt chiếu đầy ánh sáng TV, biểu lộ thú vị và vui mừng. Nàng lại phát hiện thêm một cái ưu điểm của thời đại này, hai mươi mấy năm trước nàng xem tivi là loại TV đen trắng nho nhỏ ngẫu nhiên sẽ còn nhảy lên một mảnh nhiễu sóng. Mà bây giờ, TV so với trước kia lớn gấp bội, mà lại là còn có màu sắc.

Bà cô tổ đổi kênh thời sự líu ríu cảm khái: "Bản tin thời sự vẫn còn phát a, đều hai mươi năm đã trôi qua nó vẫn còn ở đó."

Lúc này, nàng đang mặc quần áo ngủ của Lý Tiện Ngư.

Lý Tiện Ngư cầm con chuột, tay nhỏ lắc một cái: " Bà cô tổ nói cẩn thận một chút. Mau cùng ta nói một lần chủ nghĩa xã hội là giá trị cốt lõi."

Nàng không có phản ứng đến hắn tiếp tục đổi kênh: "Ài, con gái thời đại này làm sao đều nhìn hao hao giống nhau."

Lý Tiện Ngư bị người ở cự ly xa bắn một súng nổ đầu, mẹ nó bật hack à, ta đã tránh tốt như vậy... Dành thời gian liếc mắt qua Tivi LCD, bà cô tổ đang xem phim cổ trang, chính là bộ phim truyền hình mấy năm trước rất hot « Chân Hoàn truyện » do Thiên Phương giải trí xuất bản.

Diễn viên đều thuần một sắc mặt trái xoan, mắt to lông mày lá liễu, người ngoại quốc đến cũng tuyệt đối không thể phân rõ gái trai.

"Ừm , đây là sản xuất số lượng lớn nha, ngài quen thuộc liền tốt thời đại này có chỗ của tốt nó cũng có chỗ xấu của nó. Tỉ như nó giàu có, vật tư phong phú không cần lo lắng nạn đói. Giao thông cũng phát triển, đi lại rất thuận tiện, giải trí tiết mục nhiều, sinh hoạt không còn sự buồn tẻ không thú vị. Nam nữ yêu đương thoải mái không còn sợ bị gặng ép đến từ cha mẹ. Nhưng nó cũng có chỗ xấu đó là ngày xưa lầu xanh, kỹ viện khắp nơi đều có thể thấy được, một người có thể cưới được đến 3 4 bà vợ. Hiện tại lầu xanh, kỹ viện là phạm pháp, nhưng mà ngủ với vợ của người khác lại là hợp pháp*. Tóm lại một lời khó mà nói hết, chính ngài chậm rãi đi trải nghiệm đi." Lý Tiện Ngư nhún nhún vai.

* Ngủ với vợ của người khác: Ý chỉ mấy thanh niên yêu đương với bạn gái nhưng không cưới được thành ra nuôi bạn gái hộ thằng khác :v*

"Vậy ngươi đã ngủ với vợ của người khác rồi à." Bà cô tổ hiếu kỳ nói.

"Cái này. . . . . Cái này..." Lý Tiện Ngư lúng túng.

Hẳn là đã ngủ qua, hắn cũng thường thường hẹn các em gái qua mạng.

"Cùng cha ngươi là một cái đức hạnh như thế. " bà cô tổ khinh bỉ nhìn sang, nói lầm bầm: " Con cháu Lý gia ta tại sao lại buông thả như thế."

Lý Tiện Ngư mắt nhìn mũi mũi nhìn trong lòng, lão tổ tông giáo huấn con cháu là chuyện thường tình, hắn không nên cãi lại.

Tiếp tục chơi game, đang chơi liền ngửi được một mùi hương thơm ngát nhàn nhạt rất quen thuộc, đó là mùi nước gội đầu hắn thường dùng.

Quay đầu nhìn lại, bà cô tổ đã lặng yên không tiếng động đứng sau lưng hắn đang xem hắn chơi game.

"Vật này gọi là máy tính, ngươi hẳn đã thấy qua nhưng nó phát triển nhanh chóng đã không thể so sánh cùng với loại của hai mươi năm trước. Có câu nói: Ngọn lửa mở ra văn minh thời đại của loài người, máy tính mở ra thời đại bay lên của loài người. Bất quá đối với phần lớn người mà nói, nó chỉ là một cái công cụ để xem phim và chơi game mà thôi. Ta chơi trò chơi này rất đòi hỏi sự thông minh và thao tác, người bình thường chơi không nổi."

"Ta chơi thử một chút?"

"Ngài?" Lý Tiện Ngư trừng to mắt, trông thấy bà cô tổ bộ dáng hứng thú dạt dào: "Tốt a, ta nói trước với ngài, trò chơi này không phải người bình thường có thể chơi nổi, chơi thua cũng đừng đập máy tính của ta."

Hắn đứng dậy nhường ra chỗ ngồi, bà cô tổ ngồi xuống. Eo nhỏ dựng thẳng tắp, chăm chú nhìn chằm chằm máy tính, biểu lộ đặc biệt đáng yêu.

Cái bà cô tổ này kỳ thật cũng chỉ mới mười tám tuổi, nàng là chết sớm. . . .

Lại nói chiến hồn đến cùng thứ gì, nhìn nàng và người bình thường không có gì khác nhau nhưng lại trước sau như một đều nói là mình đã chết rồi.

Máy bay bay qua bầu trời, nhân vật nhảy dù.

Lý Tiện Ngư ở bên cạnh chỉ đạo nàng, dạy nàng làm sao để nhặt vật phẩm và các loại sử dụng "Khóa" .

Không lâu sau đó, bà cô tổ nói "A, trên màn hình có mấy thứ bẩn thỉu. . . ."

Lý Tiện Ngư xem xét: "À, đó là ngài bị trúng độc, tranh thủ thời gian chạy mau... Thu súng lại, ấn "Shift" để chạy nhanh, đi tìm xe..."

Bà cô tổ không thể chạy trốn thành công, nàng tươi sống bị độc chết.

"Hả? Đây chính là chết rồi?" Nàng đem con chuột ném ra một cái, phồng má: "Chơi không hay một chút nào."

Ván thứ hai bắt đầu, Lý Tiện Ngư rất kiên nhẫn ở bên cạnh dạy bảo.

"Phải trốn tránh người chơi khác, Hung hăng quá thường không sống được đến cuối cùng, lúc bắt đầu vào ngài muốn đi tìm chỗ trốn."

"Chơi game liền chơi game, thân thể đừng đong đưa theo."

"Ngọa tào, bà cô tổ ngài bắn súng tốt như vậy?"

Bà cô tổ biểu hiện để Lý Tiện Ngư mở rộng tầm mắt, nàng không thể nghi ngờ là người chơi mới nhưng tốc độ phản ứng, cách bắn súng phi thường chính xác, nàng mang theo một khẩu súng trường gϊếŧ chóc khắp nơi.

"Cái trò chơi này chơi thật vui, ta lại thích thời đại này." Bà cô tổ gương mặt xinh đẹp lộ ra nụ cười.