Chương 2: Cổ yêu

Ta tên là Lý Tiện Ngư, ở cái thòi đại xuyên qua và sống lại đã xảy ra như cơm bữa... Ta đã kế thừa di sản của cha ruột đó là: Một cái bà cô tổ! !

(╯°Д°)╯︵┻━┻

Ngày xuân ánh mặt trời ấm áp, trên ghế sa lon rộng rãi, cô gái. . . . À không, bà cô tổ mặc một cái áo sơ mi trắng, đang ngồi xổm trên ghế sô pha. Nàng phía đối diện chính là Lý Tiện Ngư đang hận không thể đem mặt mình vùi vào giữa hai chân bà cô tổ, sau đó mơ mộng một trận.

Đầu tiên có thể xác định bà cô tổ không phải là người bình thường, nàng là cái gì, Lý Tiện Ngư tạm thời không có hiểu rõ, cũng không dám hỏi.

Tóm lại đó là phản khoa học.

Lý Tiện Ngư hít lấy khói mù, ăn chất bảo quản để lớn lên, cũng từng tưởng tượng đến việc đầu đập vào góc giường sau đó đập ra một cái hệ thống nào đó.

Nhưng khi hắn tận mắt nhìn thấy từ trong bụng của mình chui ra một cái bà cô tổ, nhất thời khó có thể tiếp nhận được.

Ta tam quan nhận biết ở đâu?

Ta chín năm thể chế giáo dục bắt buộc bồi dưỡng ra được tam quan nhận biết ở đâu?

Nó go die!

Trước kia chỉ biết truyện cổ tích là gạt người, mẹ nó bây giờ mới biết thêm được sách giáo khoa cũng là gạt người.

"Ngươi là người của Lý gia, ta là tổ tiên của ngươi, cho nên dựa theo bối phận, ta chính là bà cô tổ của ngươi, không có vấn đề gì đi. Ba ba của ngươi cũng gọi ta như vậy." Bà cô tổ ưỡn bộ ngực lên, nói năng hùng hồn đầy lý lẽ.

Bà cô tổ của cha ta, vậy cũng không phải bà cô tổ của ta nha.

Ta gọi ngươi là bà cô tổ, vậy ta chẳng phải là anh em của cha ta?

"Nhưng nhìn ngươi còn ít tuổi hơn cả ta, ta không thể tưởng tượng nổi." Lý Tiện Ngư nâng chén trà lên uống một ngụm, ráng chống đỡ nói.

"Ừm, " Bà cô tổ gật đầu: "Ta đã chết năm mười tám tuổi."

"Phốc. . . . ." Lý Tiện Ngư phun toàn bộ nước trà lên ngực bà cô tổ.

Bà cô tổ nhíu mày, lau lau nước đọng trên ngực, quần áo bị ướt lộ ra màu da, bên trong nàng cũng không mặc cái gì, Lý Tiện Ngư là một người đàn ông chân chính, không có khả năng nào có thể từ tủ quần áo lấy ra được một kiện áσ ɭóŧ ngực để cho nàng mặc được.

Lý Tiện Ngư hít một hơi thật sâu, mở ra phong thư thứ hai: "Khi con mở ra phong thư thứ hai này, nói rõ bà cô tổ đã đổi mới thế giới quan của con. Ha ha, không nên kích động, thế giới quan không đổi mới, làm sao có thể trưởng thành được."

"Con thấy thế giới này, đó hỉ là một góc của tòa núi băng, người cha bình thường chỉ có thể dạy con trai làm sao sinh sôi được hậu đại, mà ta sẽ dạy cho con thấy được cái thế giới chân thật này. Con cũng không phải là người bình thường, mà được kế thừa dòng máu cổ yêu huyết duệ ưu tú, khi con và bà cô tổ có thể linh nhục giao hòa, con sẽ thức tỉnh được lực lượng huyết mạch. Khi con còn chưa thức tỉnh được huyết mạch, tuyệt đối không nên đυ.ng vào cái thế giới chân thật kia. Mặt khác, bà cô tổ là chiến hồn mạnh mẽ, đồng thời cũng là cái yêu tinh nhỏ làm người khác mệt mỏi, con phải tìm hiểu nàng thật kỹ." Di chúc đến đây liền kết thúc.

Con muốn làm sao để tìm hiểu chiến hồn, uy uy, đem lời nói nói rõ ràng ra cha ơiiiiiiiiiiiii.

Cổ yêu huyết duệ lại là cái quỷ gì.

Lý Tiện Ngư đọc thư xong như lọt vào trong sương mù, cha hắn chỉ nói có một nửa, căn bản không có giải thích rõ ràng.

"Bà. . . . cô tổ, di chúc viết như thế này là có ý gì." Lý Tiện Ngư đem di chúc đưa tới, chỉ có thể hi vọng bà cô tổ giải thích cho hắn hết thảy, nếu không có di chúc của cha hắn, hắn không có khả năng vẫn còn bình tĩnh ngồi được ở chỗ này, cùng 1 em gái xinh đẹp tự xưng là bà cô tổ để nói chuyện.

Bà cô tổ tiếp nhận, nhìn lướt qua, nói: "Chính là mặt chữ ý nghĩa."

"Ta không hiểu gì cả, bà cô tổ có thể vì cháu ngoan giải thích được không?"

Bà cô tổ nghiêng đầu, chân thành nói: "Đương nhiên là không có vấn đề. Đưa trước một bình đứa bé xấu xí."

"Hả?" Lý Tiện Ngư sững sờ.

Đứa bé xấu xí là cái quỷ gì.

"Cái bình bên trong có sô cô la đồng vàng đó."

"...."

"Kẹo đường có không."

". . . . ."

" Bánh dưa hấu phủ đường thì sao?"

"..."

Bà cô tổ phồng má, lông mày dựng thẳng, bộ dáng hồn nhiên, tức giận nói: "Cái gì cơ những đồ ăn vặt này cũng đều không có?"

Lý Tiện Ngư kịp phản ứng lại: "Đồ ăn vặt của hai mươi mấy năm trước. . . . . Tất nhiều là đã không bán nữa".

"..."

Bà cô tổ giống như là nhận lấy đả kich cực lớn, che ngực đau lòng khó thở: "Lý Vô Tướng cái tên chết tiệt nhà ngươi, đồ quỷ chết sớm, hại ta ngủ say hai mươi năm, thế giới hai mươi năm sau thật sự không thú vị, thật không sống được nữa ô ô ô."

Nói nói, bà cô này nằm ra ghế sa lon khóc lóc om sòm lăn qua lộn lại, tỏ ra rất phẫn nộ.

Bộ dáng bà cô tổ lập tức liền không có.

Lý Tiện Ngư ngây ngốc nửa ngày, "Bà cô à, hiện nay đồ ăn vặt ăn cũng rất ngon a, để ta đi mua cho ngài?"

Dưới lầu liền có một cửa hàng giá rẻ, Lý Tiện Ngư đi xuống thang máy, ở cửa hàng giá rẻ đi dạo một vòng, mua một bao sợi cay 3 đồng tiền, sáu khối tiền khoai tây chiên.

Về đến nhà, bà cô tổ đang đứng bên cửa sổ nhìn ra xa xa tòa thành thị, Lý Tiện Ngư đi vào phòng khách, nghe thấy nàng nói: "Biến hóa thật lớn, trước kia đều không có tòa nhà nào cao như thế."

Biết được bà cô tổ sẽ không làm tổn thương đến chính mình về sau, Lý Tiện Ngư hơi an lòng một chút, nếu không hắn liền không trở về mà quay đầu chạy đi tìm cha nuôi, cầu hắn nhận nuôi lần thứ hai.

"Dù sao cũng đã hai mươi năm, quốc gia chúng ta phát triển rất nhanh." Lý Tiện Ngư sủa bậy.

"Hiện tại là năm bao nhiêu?"

"Năm 2020."

"Một trăm năm mươi năm." Nàng nói, con ngươi trong suốt nhìn ra phương xa, thanh âm cũng bắt đầu trở nên nhẹ nhàng: "Mỗi một lần ngủ say tỉnh lại, thế giới đều thay dổi, thay đôi liên tục mà ta vĩnh viễn vẫn là bộ dạng này, thời gian trên người ta đã không có ý nghĩa gì... ."

Một trăm năm mươi năm. . . . .

Lý Tiện Ngư kém chút liền đái ra quần.

Bà cô tổ đột nhiên quay người lại, không còn bộ dáng cao nhân tang thương, mà lại như một tiểu thư điêu ngoa, trừng mắt nói: "Đồ ăn vặt đâu, đồ ăn vặt mà không ăn ngon như lời ngươi nói, ngươi liền chết đòn với ta."

Lý Tiện Ngư ngoan ngoãn dâng lên sợi cay và khoai tây chiên.

"Tê. . . . . Tê. . . . . Ăn ngon. . . . Tê, làm sao mà lại có thể ngon như thế. . . . . Ta thích cái thời đại này. . . . . Tê, thật cay." Bà cô tổ cắn sợi cay, một bên dùng tay nhỏ quạt gió, một bên cay đến khóe mắt rưng rưng.

Nhìn bà cô tổ lại một lần nữa thích cái thời đại này, Lý Tiện Ngư trong đầu tung ra một câu: Vương Cảnh Trạch thẳng thắn cương nghị, một bát cơm chiên liền có thể bán nước.

"Đúng thế " Lý Tiện Ngư giơ lên ngón tay cái, phụ họa nói: " Sợi cay của hãng Vệ Long là ký ức tuổi thơ của ta."

Lý Tiện Ngư nhìn nàng vui sướиɠ ăn xong bao sợi cay, uống hai chén nước, sau đó ấp úng ấp úng gặm xong khoai tây chiên, vỗ vỗ bụng nhỏ, uể oải nằm trên ghế sa lon, dịu dàng nói: "Chúng ta tới nói chuyện đi. Trước khi cha ngươi đem ta phong ấn lại, cũng đã có nhờ ta làm giáo viên để chỉ bảo cho ngươi."

"Được rồi bà cô tổ." Lý Tiện Ngư ngồi nghiêm chỉnh, rốt cuộc đã đến, hắn có chút chờ đợi không kịp muốn làm rõ ràng mọi chuyện.

Trong phòng khách im lặng mấy phút đồng hồ, Lý Tiện Ngư nói: "Bà cô tổ?"

Bà cô tổ mí mắt nhảy một cái, tức giận nói: "Việc gì."

"Ngài có thể bắt đầu a."

"Ta ít đọc sách, cần tổ chức lại ngôn ngữ, để ta suy nghĩ một chút, ngươi đừng có quấy rầy."

Lại qua qua vài phút đồng hồ, nàng điều chỉnh thành tư thế ngồi con vịt, tay trái ôm ngực, tay phải chống cái cằm, "Ngươi biết sự tồn tại của cổ yêu không."

Lý Tiện Ngư lắc đầu phối hợp: "Không biết."

"Đó là sinh vật tồn tại ở thời đại viễn cổ, nó đã có trước cả khi con người học được ghi chép lịch sử, thậm chí trước cả khi con người sinh ra, cổ yêu đã làm chủ thế giới này, là chủ nhân của trái đất này."

"Bá chủ thời đại viễn cổ hẳn là khủng long chứ nhỉ."

"Trái đất mấy chục vạn năm lịch sử, chôn dấu quá nhiều bí mật, khủng long chỉ là sinh vật xuất hiện ở thời gian giữa đó mà thôi."

"Giữa cũng là vài tỷ năm a bà cô tổ." Lý Tiện Ngư uốn nắn.

"..." Bà cô tổ cả giận: "Ta không nói nữa."

"... Ta không nên xen vào nữa, ngài tiếp tục nói."

Xem ra bà cô tổ ngài đọc sách xác thực không nhiều.

Bà cô tổ nghiêm mặt nói: "Con người cũng không phải sinh vật duy nhất có được trí khôn. Ở thời kỳ viễn cổ, có một loại sinh vật có cả trí tuệ và lực lượng, đồng thời bọn chúng còn là con cưng của tự nhiên, vừa sinh ra đã có lực lượng không gì sánh kịp. Dời non lấp biển loại sự tình này, trên người bọn hắn tuyệt đối không phải truyền thuyết."

Lý Tiện Ngư khinh bỉ nói: "Quá giật con mẹ nó gân đi, ngươi tại sao không nói bọn hắn ban ngày còn có thể bay lên trời, được xếp hàng tiên ban?"

"Thế gian chủng tộc vạn vật đều có thiên phú đặc biệt, có chút năng lực đối với con người mà nói, chính là siêu năng lực. Siêu năng lực không phải là không tồn tại, chỉ bất quá con người không có, cho nên theo bản năng cũng sẽ bài trừ nó, cảm thấy đó là đồ vật hoang đường. Kỳ thật đây là tự nhiên ban cho năng lực, cổ yêu cũng là như thế. Trên thực tế, con người ước mơ bay được lên trời trở thành tiên, đó cũng không phải là mơ ước trống rỗng sinh ra, mà bọn hắn là thật sự đã thấy qua cảnh tượng lên trời xuống đất. Cổ yêu cường đại và đáng sợ nhưng cuối cùng có cũng không địch lại thời gian, từ từ chìm trong dòng sông lịch sử."

"Khoan đã, nếu như cổ yêu đã diệt vong trong lịch sử, vậy chúng ta là đời sau của bọn hắn?" Lý Tiện Ngư nhớ tới nội dung trên di chúc.

"Cổ yêu mặc dù chết hết, nhưng gen của bọn nó cũng không có biến mất, dựa theo thuyết tiến hoá của người phương Tây, bất luận cái gì giống loài trên Trái đất đều có thể có điểm giống nhau ở trong gen. Trong cơ thể con người chúng ta có cổ yêu gen, bao quát cả động vật, thực vật cũng thế. Gen có thể tồn tại trong thân thể con người chúng ta, cũng có thể tồn tại trong cơ thể của chó."

"Ngài nói tiếp, cháu ngoan giúp ngài đè lại nắp quan tài của Darwin." Lý Tiện Ngư nói.

"Cổ yêu huyết duệ có được năng lực mà con người không thể nào hiểu được. Bọn hắn cũng không ẩn nấp mà xuất hiện tấp nập trong lịch sử, chẳng qua là những người nắm quyền đều sẽ tận lực làm nhạt đi sự tồn tại huyết duệ. Mà trong thời gian gần đây, cổ yêu huyết duệ triệt để đã giấu đi trong bóng tối." Bà cô tổ nói.

"Nếu như vậy xã hội chẳng phải rất là lộn xộn." Lý Tiện Ngư tam quan vùng vẫy giãy chết: "Ta nếu là có năng lực vượt nóc xuyên tường, ta khẳng định làm một cái da^ʍ tặc, hàng đêm làm chú rể, mỗi ngày thay cái cô dâu."

Hắn vẫn cảm thấy nhân tính thiện ác có tồn tại, năng lực càng lớn trách nhiệm càng nhiều, cùng với đó năng lực càng lớn nguy hại cũng càng lớn.

"Ngươi liền chỉ có chút tiền đồ này." Bà cô tổ gắt một cái: "Từ xưa đến nay, cổ yêu huyết duệ chính là điển hình trong võ học, đại bộ phận danh môn vọng tộc huyết duệ đều làm việc cho triều đình. Lý gia chúng ta năm đó chính là gia tộc lớn thanh danh hiển hách. Mà ở cận đại, năm 1949, phật đạo hiệp hội chính thức trở thành người chấp pháp huyết duệ giới, quản lý huyết duệ thiên hạ. Ngươi cảm thấy huyết duệ có thể làm xằng làm bậy không coi ai ra gì vậy liền sai hoàn toàn. Huyết duệ thờ phụng quy tắc cá lớn nuốt cá bé, nhưng điều kiện đầu tiên là không được phép nhiễu loạn trật tự xã hội."

"Cái này rất Trung Quốc." Lý Tiện Ngư nói: "Vậy cha ta chết. . . . ."

Cha ruột chết hẳn là vào lúc tráng niên, huyết duệ cao cao ở trên như vậy, đừng nói với ta, hắn là chết bởi ung thư hoặc là tai nạn xe cộ cái gì đó, thật sự quá mất mặt.

"Người ở giang hồ, chết vì chuyện giang hồ, chết có ý nghĩa." Bà cô tổ nói.

"Chết như thế nào?" Lý Tiện Ngư hỏi.