Chương 1: Di sản là bà cô tổ

Ta tên là Lý Tiện Ngư, ở cái thời đại này việc xuyên qua và sống lại xảy ra như chuyện cơm bữa, vận khí của ta không tốt, không thể so sánh như những người khác sống lại cái là như có bật hack, cực kỳ ưu tú, nhưng ta lại có di sản kế thừa từ cha ruột!

Ở trong căn phòng tám mươi mét vuông của chính mình, Lý Tiện Ngư đã cảm khái như vậy.

" Giấy tờ bàn giao nếu không có vấn đề gì, xin mời ký tên ở chỗ này. Ngài sẽ chính thức tiếp thu di sản của cha ngài." Luật sư mặc âu phục đeo cà vạt đang bưng chén, cố uống một ngụm nước trà giá rẻ, trên mặt lộ ra nụ cười nghề nghiệp thành thạo.

"A, được." Lý Tiện Ngư nâng bút lên ký tên.

"Như vậy hiện tại chúng ta lại xác nhận một lần nữa, cha ngài đã để lại cho ngài di sản là một cái thẻ tiết kiệm ngân hàng bên trong có hai mươi vạn và một cái hộp gỗ nhỏ, ta cũng chưa mở ra nên không biết bên trong là cái gì, đây là chìa khoá hộp ngài cất kỹ." Luật sư đưa ra một hộp gỗ màu tím, thẻ ngân hàng đặt ở trên bàn, đẩy lên trước mặt Lý Tiện Ngư, sau đó từ trong túi áo lấy ra một cái chìa khóa bằng đồng, giao cho hắn.

Người luật sư này ở trước mặt này nghe nói là được cha ruột của Lý Tiện Ngư ủy thác, khi hắn tròn hai mươi tuổi, sẽ đem di sản giao lại cho hắn kế thừa.

Sáng nay nhận điện thoại của luật sư, Lý Tiện Ngư đã rất chờ mong, trong lòng tự nhủ lão cha rốt cục cũng lộ diện, không chừng ta có thể kế thừa 2000 tỉ, các tiểu thuyết mạng đều viết như thế, nhân vật chính đang nghèo rớt mùng tơi đột nhiên có một ngày bị luật sư tìm tới tận cửa, sau đó liền biết được cha mình là người giàu nhất thế giới, có một số lớn di sản và hậu cung khổng lồ cần nhân vật chính đi kế thừa.

Thế là nhân vật chính giấu đí sự khẩn trương và vui sướиɠ ở trong lòng, đi kế thừa di sản, sau đó đi lên cuộc đời đỉnh phong.

Cứ phải gọi là perfect...

Thực tế hiên tại cũng rất ok nha, thẻ tiết kiệm ngân hàng có đến hai mươi vạn, đầy đủ cho cuộc sống tương lai của Lý Tiện Ngư "Đi chèo thuyền cũng không cần mái chèo", hắn có thể sống một cách thoải mái và dễ chịu.

Đêm nay nấu mì tôm phải cho thêm quả trứng muối để chúc mừng một chút, không, không thể để cho nghèo khó hạn chế đi sức tưởng tượng, đêm nay ta phải đi ăn nhà hàng.

Lý Tiện Ngư là người thành phố Thượng Hải, cha đi làm ở xí nghiệp nhà nước, mẹ làm nội trợ gia đình, phía trên còn có một người chị gái, hoàn cảnh gia đình phổ thông. Nhưng từ lâu về trước hắn đã biết bản thân mình và cha mẹ là không có quan hệ máu mủ gì.

Vào năm cấp 2, cha hắn vốn là người tính cách xốc nổi không đứng đắn, đã gọi hắn vào thư phòng*, nói một cách nghiêm trọng: "Con à, kỳ thật ta cũng không phải cha ruột của con."

*Thư phòng: Phòng đọc sách*

Câu nói này cho dù là hiện tại nhớ lại, hắn vẫn có chút nhói nhói.

Lúc ấy Lý Tiện Ngư tính tự sướиɠ rất nghiêm trọng, hắn cứng cổ nói: "Chẳng lẽ con là con của một nhà giàu có nào đó sao a."

Lão ba cốc đầu hắn một cái, không để ý đến hắn mà nói tiếp: "Ta là cha nuôi của con."

"Cha con và ta là anh em kết nghĩa, hắn đã qua đời khi con còn rất nhỏ, hắn đem con giao cho ta nuôi dưỡng. Sau đó dặn khi nào con trưởng thành, ta sẽ đem chân tướng mọi chuyện nói cho con."

Cha mẹ nuôi dưỡng hắn lại không phải là cha mẹ ruột. Chị gái xinh đẹp của hắn cũng không phải chị ruột... Khoan đã, cái này hình như là cũng không phải là một chuyện bết bát quá, nhưng lúc đó Lý Tiện Ngư cũng không có suy nghĩ nhiều như vậy, hắn khổ sở cúi đầu xuống, cảm xúc mất mát.

May mà khi đó hắn đã học cấp 2, vừa bướng bỉnh vừa quật cường, tôn sùng tư tưởng là đàn ông thì phải mạnh mẽ, cứng rắn mới là đàn ông tốt. Nếu mà là lúc tuổi còn nhỏ, chắc nghe xong tin dữ, Lý Tiện Ngư liền quay đầu chạy ra cửa sổ từ tầng 18 nhảy thẳng xuống.

Cha nuôi thở dài, từ trong ngăn kéo lấy ra giấy tờ bất động sản: "Giấy tờ này là cha con để lại cho con, chờ con qua sinh nhật mười tám tuổi, con liền dọn ra ngoài ở chỗ đó đi."

Thượng Hải là địa phương tấc đất tấc vàng, một căn phòng tám mươi mét vuông, đó là khái niệm gì? Đó là mang ý nghĩa ngươi đã vinh quang trở thành nhà giàu tài sản trăm vạn.

Lý Tiện Ngư nắm thật chặt giấy tờ bất động sản, cảm giác vụ này cũng không lỗ.

Sau khi thi lên đại học, Lý Tiện Ngư đã dọn ra ngoài sống một mình, bắt đầu cuộc sống tự do không bị ai quản lý.

Cha mẹ nuôi đối với hắn rất tốt, vẫn sẽ định kỳ gửi cho hắn tiền sinh hoạt, cũng hi vọng hắn thường xuyên về thăm nhà một chút, kỳ thật bọn hắn cũng có thể đem chuyện này giấu diếm đi, nhưng đã là lời hứa của người đàn ông,

Cha nuôi vẫn lựa chọn nói thật cho Lý Tiện Ngư.

Lý Tiện Ngư mở ra hộp gỗ, bên trong đặt một hạt châu màu đen và hai phong thư.

Hạt châu màu đen thuần, sáng long lanh, cảm giác lạnh buốt tinh tế tỉ mỉ.

Là đồ cổ?

Trong lúc Lý Tiện Ngư đang chăm chú dò xét hạt châu, luật sư đã thu thập mọi thứ xong, nói: "Vậy ta đi trước, nếu ngài có nghi vấn gì, có thể gọi điện thoại cho ta mọi lúc."

Hắn chỉ chỉ vào danh thϊếp ở trên bàn.

"A, được, tạ ơn luật sư." Lý Tiện Ngư đứng dậy tiễn khách.

Luật sư trẻ tuổi đi ra thang máy, hắn móc điện thoại di động ra bấm gọi: "Ông chủ, đồ vật đã giao đến trong tay hắn."

Điện thoại bên kia vang lên tiếng cười cởi mở: "Ngươi vất vả."

Luật sư được sủng ái mà lo sợ, liền nói: "Không hề vất vả thưa ông chủ."

...

Lý Tiện Ngư trở về bên cạnh bàn, mắt nhìn danh thϊếp: Luật sư Sở sự vụ Tập đoàn Bảo Trạch.

Thân là người Thượng Hải, hắn đối với " Tập đoàn Bảo Trạch " bốn chữ tuyệt đối sẽ không lạ lẫm gì, đó chính là một tập đoàn siêu cấp chân đá mèo đen, tay đánh chó xám, Lý Tiện Ngư cũng từng mơ tới nếu như sau khi tốt nghiệp đại học mà có thể vào làm việc ở Bảo Trạch, đó là một việc vui đáng giá để mở Champagne chúc mừng.

Cúi đầu nhìn xuống hạt châu đen trong tay, nó lớn chừng quả trứng gà, toàn thân màu đen, mặt ngoài mượt mà bóng loáng, không có vết tích mài mòn, tay cầm có cảm giác lạnh buốt.

Chắc chắn sẽ không phải tảng đá bình thường, chắc hẳn là bảo thạch nào đó, không biết có đáng tiền hay không. Lý Tiện Ngư đối với ngọc thạch châu báu nhận biết có hạn, nhìn không ra được đây là vật gì, có lẽ có thể từ di chúc của cha ruột tìm được đáp án.

Mở ra ma phong thư thứ nhất:

"Con trai, thấy thư như gặp mặt!

Khi con mở ra phong thư này, chắc hẳn cũng đã phải hai mươi tuổi, đáng tiếc không thể nhìn thấy con trưởng thành, thật là tiếc nuối. Cũng không biết con đẹp trai như ta, hay xinh đẹp như mẹ."

Dùng xinh đẹp để hình dung con trai có phù hợp không a?

Ta hẳn là xinh đẹp như mẹ đ, Lý Tiện Ngư nghĩ thầm.

Hắn có một gương mặt đẹp trai, nếu như trang điểm, mang kính sát tròng đội tóc giả, là có thể đóng vai nữ MC tháng kiếm trăm vạn.

"Mẹ ngươi là người tỉnh Chiết Giang, là một người dịu dàng xinh đẹp, chúng ta nhìn nhau qua ánh mắt, liền cảm nhận được đã tìm thấy nửa kia của mình, cấp tốc rơi vào bể tình, sau đó liền có ngươi. Biết tin mẹ ngươi mang thai, ba ba cao hứng khóc ba ngày ba đêm, ta đã cho rằng mình là không có khả năng có con."

Lý Tiện Ngư: "..."

Giọng văn rất không đứng đắn, rất lưu manh.

Quả nhiên trâu tìm trâu, ngựa tìm ngựa, khó trách cha ruột và cha nuôi trở thành anh em kết nghĩa.

"Đáng tiếc chúng ta có duyên cha con, lại không có phận cha con, viết xong phong thư này thời điểm, thời gian của ta đã không còn nhiều nữa. Lão Lý là anh em kết nghĩa của ta, đem con giao phó cho hắn, ta rất yên tâm, quan trọng là hắn cũng họ Lý. Mặc dù chúng ta hai cha con duyên sâu phận cạn, cuộc đời ta đã sắp kết thúc nhưng ta vẫn muốn thực hiện trách nhiệm của một người cha, ta để lại cho con một căn phòng và hai mươi vạn. Phòng ở không tính là cái gì, hai mươi vạn mới là trọng điểm. Hai mươi vạn nha con trai, con là người Thượng Hải, đi tới chỗ nào cũng sẽ đều có thể hưởng thụ được ánh mắt hâm mộ của người khác, nếu đặt ở thời cổ đại, đó chính là con nhà giàu địa chủ, có thể kiếm ba bốn bà vợ đó."

Lý Tiện Ngư: "... ."

Hai mươi vạn là trọng điểm, phòng ở không phải là trọng điểm thật sao.

Đầu thập niên 90 hai mươi vạn chắc là rất đáng tiền, có thể lão ba ngươi chết sớm a, hai mươi vạn ở năm đó, so với Thượng Hải bây giờ, ngay cả nhà vệ sinh cũng không mua nổi.

Ngươi năm đó khẳng định cũng không có mua quản lý tài sản...

"Con đã trưởng thành, ta có một số việc cần tự mình nói cho con. Lúc này, con hẳn đã thu được di sản mà ta để lại cho con. Cái khác tất cả mọi thứ đều không quan trọng, chỉ có hạt châu kia, nó là bảo bối tổ truyền của Lý gia chúng ta, nó chính là chỗ đặt chân căn bản của con ở thế giới này, ăn nó đi, sẽ có một cô gái xuất hiện."

Cuối thư kí tên: Lý Vô Tướng.

Lý Tiện Ngư: "? ? ?"

Nhìn thấy phần cuối của di chúc, hắn đột nhiên liền không nghiêm chỉnh được.

Không phải là "Hãy đem nó bán đi đổi lấy tiền, sau đó cưới lấy mười cô vợ dẹp" kiểu kiểu như vậy sao.

Tại sao lại là đem nó ăn, cái đồ chơi này cũng có thể ăn à.

Nhưng di chúc bên trong đã viết rõ ràng như thế, cha ruột chắc cũng không đến mức nói đùa trong di chúc chứ? Mang theo tâm lý thử 1 lần cũng không chết ai, Lý Tiện Ngư cầm lấy hạt châu, liếʍ một cái, cảm giác băng giá buốt lạnh, không có ngọt chút nào.

Ân, thứ này không thể ăn!

Vừa nghĩ được đến đấy, hạt châu liền phảng phất như có sự sống, chủ động trượt vào trong miệng hắn, hóa thành một dòng nước ấm, lăn tọt vào trong bụng Lý Tiện Ngư.

Lý Tiện Ngư: "! ! !"

Hắn mãnh liệt móc yết hầu, nôn khan, muốn đem hạt châu phun ra.

Bụng dưới bỗng dâng lên một luồng nóng bỏng, giống như là có ngọn lửa đang thiêu đốt, cùng với đó là đau nhức kịch liệt, Lý Tiện Ngư co quắp nằm trên mặt đất, đau đến mồ hôi đầm đìa.

Cái này còn không phải là hoảng sợ nhất, Lý Tiện Ngư phát hiện ra bụng dưới của hắn đang lấy tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được bành trướng lên, mấy giây sau đã giống như phụ nữ có thai 9 tháng, đau đớn kịch liệt làm cho hắn hoài nghi một giây sau mình khả năng liền muốn lâm bồn.

"Bụng, bụng sắp phát nổ. . . . ."

Cảm giác bành trướng đạt tới đỉnh cao, ngay khi Lý Tiện Ngư cảm thấy mình sắp phát nổ, bụng dưới phát ra từng đợt ánh sáng đen, ánh sáng đen biến ảo chập chờn bắn ra ngoài, vặn vẹo thành một cái bóng mờ hình người chập chờn.

Ánh sáng đen dần dần ổn định, bóng mờ hình người cũng theo đó mà ngưng thực, khi ánh sáng đen tan hết thì hình người kia đã không khác gì người thật

Đó là một bé gái, không đúng, là một cô gái, dáng người cao gầy, mái tóc dài đến bờ mông, mắt hạnh má đào, khóe mắt phải còn có một cái nốt ruồi hình nước mắt.

Cô gái toàn thân trên dưới không có một mảnh vải che thân, ngáp một cái, hiếu kì nhìn chung quanh, khi ánh mắt rơi vào trên người Lý Tiện Ngư, sự mờ mịt trong mắt cũng biến mất.

"Ngủ hai mươi năm, rốt cục cũng tỉnh." Nàng duỗi lưng một cái, đôi chân dài bước tới gần Lý Tiện Ngư, xoay người, cúi đầu, tỉ mỉ quan sát, lẩm bẩm: "Ngươi là con trai của Lý Vô Tướng à."

Nàng nhất định không biết cái tư thế này quyến rũ đến cỡ nào, bộ ngực đều lộ ra hết cả rồi.

Lý Tiện Ngư: "..."

Thật là có cô gái ?

Con mẹ nó, cha ruột à, ngài đây là đem hậu cung nương nương giao cho con trai kế thừa sao?

Cô gái đã xuất hiện thật sự, Lý Tiện Ngư không có cao hứng chút nào, thậm chí còn muốn chạy trốn, người tâm lý cao thấy cảnh này cũng phải giật mình, không phải là cảnh nhìn thấy bộ ngực của nàng.

Nhưng vừa sinh nở xong thể lực hắn cạn sạch, sức để di động một ngón tay cũng không có, chớ nói chi là chạy trốn.

Hắn dùng chút sức cuối cùng, nhẹ gật đầu.

"Nha." Cô gái chống nạnh, con mắt nhỏ ngạo nghễ: "Gọi ta là bà cô tổ."

"? ? ?" Lý Tiện Ngư phát ngốc.