Chương 9: Cảm giác dữ tợn hung bạo, tựa như hai cực bắc nam, hoàn toàn đối lập với Lục Tri Yến

Edit & Beta: Tiểu Tình Nhân – 小情人

~~~~~~~~~~~~~~~~~

Hứa Kham được cởi trói, lảo đảo ngã xuống đất, sau đó đứng dậy ngồi lên ghế sofa, không nói cũng chẳng động đậy gì, ngơ ngác ngồi đó, giống như đứa bé ngốc vậy.

Lục Tri Yến cũng không đuổi cậu đi, chỉ uống dần nửa chai rượu còn lại. Rượu nồng, nhưng người uống rượu lại lạnh, ánh mắt Lục Tri Yến luôn dán vào trên ghế sofa, rơi vào người Hứa Kham, Hứa Kham chẳng cảm thấy, chỉ cảm giác cơ thể nóng đang nóng lên, nóng muốn chết.

"Nóng quá đi!!!"

Hứa Kham chợt nổi giận la lên, hai tay bắt đầu cởϊ qυầи áo trên người xuống, có lẽ do say rượu, cậu cởi thế nào cũng không cởi được, cuối cùng một bên tay áo nằm trên cánh tay, bên còn lại do bị cởi đến rách nên rộng gấp đôi trùm lên đầu.

Lục Tri Yến bình tĩnh nhìn cậu, lúc Hứa Kham xoay người lại, Lục Tri Yến mới phát hiện vóc dáng của nhóc con này rất đẹp, làn da trắng mịn. Đây rõ ràng là dấu vết của việc thường xuyên vận động, sáu múi nằm yên trên người Hứ Kham, lấm tấm mồ hôi, có chút quyến rũ.

"Nóng quá..."

Rượu kia thật sự rất nồng, làm "Ba chai bia đã say" Hứa Kham thật chịu không nổi. Lục Tri Yến thấy tay cậu đang dần trượt xuống nơi không nên đυ.ng vào, nhịn không được híp mắt, lạnh lùng nói: "Ở chỗ tôi, không được say."

"Ừ ~ "

Hứa Kham chẳng nghe rõ lời nói của Lục Tri Yến, chỉ muốn cởi hết tất cả quần áo trên người mình xuống, để thoải mái hơn.

Bàn tay đặt ở khóa quần đột nhiên bị một lực giữ lại, Hứa Kham giật hai lần, không giãy ra được, chỉ đành ngẩng khuôn mặt đỏ ửng lên, nhìn bóng người mờ ảo trước mặt.

Lục Tri Yến dùng một lực không cho phép chống trả lại, mạnh mẽ kéo bàn tay đang làm loạn của Hứa Kham ra, tiện tay kéo lại khóa quần của cậu, giọng nói hơi khàn: "Say rượu là phải bị đánh, còn không mau chạy?"

Hứa Kham muốn chạy đi, nhưng người cậu vô lực, đừng nói chạy, bò cũng không nổi. Lục Tri Yến cũng nghĩ như cậu, anh dừng lại, không tốt bụng kéo Hứa Kham dậy, cũng không dịu dàng đắp chăn hay thay cho Hứa Kham bộ đồ khác, chỉ thấy anh buông tay Hứa Kham ra, đi thẳng đến phòng nhỏ bên cạnh.

Hứa Kham trợn tròn mắt, nhanh chóng té nhào xuống ghế. Đây là phòng nghỉ, trừ đồ dùng cần thiết dùng trong nhà ra, không có gì khác. Hứa Kham loạng choạng đi theo âm thanh "Tích tách tích tách" đến cửa phòng tắm, mở vài lần thấy không ra, Hứa Kham phồng má, xoay người ngã lên giường lến, lăn lộn vài cái, cũng chẳng thấy động tĩnh.

Trong phòng tắm, Lục Tri Yến cởi chiếc áo sơ mi bị dính rượu ra, lộ ra cở thể trẻ trung. Ánh đèn màu vàng nhạt ấm áp chiếu lên làn da trắng nõn, làm cơ thể trẻ tuổi cường tráng càng thêm đẹp đẽ nhặn nhụi. Lục Tri Yến rửa tay, vuốt mái tóc ướt nhẹp về phía sau, sau đó nghiêng người về trước, đỡ tay lên bồn rửa tay.

Trên mặt kính mông lung, gương mặt được điêu khắc bởi Thượng đế chợt phóng đại, giọt nước trên lông mi Lục Tri Yến trượt xuống theo mặt, rơi xuống cần cổ, mới thấp giọng cười nói: "Tự dâng đến cửa... Đừng trách tôi!"

Lục Tri Yến đưa tay kéo chiếc khăn trên đầu xuống, buộc quanh eo, nhưng không che được hình xăm màu đen dữ tợn trên tấm lưng trắng nõn.

Nó mang cảm giác dữ tợn hung bao, hoàn toàn trái ngược với vẻ lạnh lùng trong trẻo quý tộc của Lục Tri Yến.