Chương 7: Khi Lục Tri Yến uống rượu, lười biếng lại quyến rũ

Edit & Beta: Tiểu Tình Nhân – 小情人

~~~~~~~~~~~~~~~~~

Biểu cảm của cô ta cực kỳ xuất sắc, Hứa Kham tán thưởng một hồi, mới nói: "Mau tránh ra, tôi phải về uống rượu."

"Không, chúng ta quay lại đi!"

Hứa Kham xua tay, nhún vai nói: "Ngựa tốt không quay đầu ăn cỏ cũ."

Tạ Văn Quân cắn răng, như đang muốn nói gì đó, thấy Hứa Kham xoay người vẫy tay, "Cô muốn chặn ở đó thì chặn đi! Tạm biệt!"

Hứa Kham không ngờ Tạ Văn Quân sẽ phiền cậu như vậy, trong mắt cậu, chia tay là chia tay, chia rồi lại hợp, vậy chia tay để làm gì? Chẳng lẽ rảnh quá nên kiếm chuyện cho cậu làm?

Hứa Kham lắc đầu, sau đó nghiêng người sang phải, nắm tay vịn. Không biết có phải trời cao thương cậu hay không, vừa vặn để cậu gặp lại anh.

"Bạn hiền, cơ hội báo thù của anh đến rồi."

Hứa Kham xoa xoa mũi, cười xấu xa, nhảy xuống lầu đi theo. Sau đó... Hứa Kham rẽ vào một góc trở lại KTV, chỉ khác là không phải phòng riêng vừa nãy, mà là phòng riêng lầu trên cùng.

"Ủa? Tại sao lại không thấy?"

Hứa Kham đứng trên hành lang trống không, cứ cảm thấy có chút ớn lạnh, lẽ ra KTV phải rất náo nhiệt vào ban đêm, sao trên đây cả chút âm thanh cũng chả có, ngay cả bóng người cũng không?

"Không đúng, mình rõ ràng đi theo thằng nhóc kia lên đây?"

Hứa Kham tự hỏi bản thân có phải gặp quỷ đả tường[1]. cậu rõ ràng đi theo Lục Tri Yến, sao vừa bước lên tầng này, đã không thấy bóng dáng của Lục Tri Yến.

[1] Quỷ đả tường: chính là lúc ban đêm hoặc ở vùng ngoại ô, bị khoanh trong một vòng tròn không thoát ra được. Hiện tượng này trước hết là có thật. Đã có nhiều người gặp phải. Nói đến Quỷ Đả Tường, nghĩa là bạn đang mất đi cảm giác phương hướng, nói cách khác, bạn đã lạc đường.

"Thật sự là tà quá!"

Hứa Kham tuyệt đối không thừa nhận bản thân vì sợ hãi mà lùi về sau mấy bước, chợt xoay người bỏ chạy.

"Bịch!"

"Ui!"

Hứa Kham che mũi lui về sau, người nọ tưởng cậu sẽ nổi giận đùng đùng chửi mắng hoặc trực tiếp đánh mình, không ngờ Hứa Kham cứ che mũi không buông, đôi mắt cũng nhắm chặt, bộ dáng rất đau khổ.

Người nọ dời mắt, nhìn xuống dưới, phát hiện hai chân thon dài của Hứa Kham, đang run rẩy với tần suất nhỏ, nếu không nhìn kỹ sẽ không nhìn ra.

Chừng 3, 4 phút sau, chờ Hứa Kham mời tất cả tổ tiên trong nhà và thần linh đến, cậu mới thử mở mắt, sau đó ——

"Đệch sao lại là mày!"

Hứa Kham nghi nghờ nhìn chằm chằm người trước mặt, không phải lúc nãy Lục Tri Yến đi trước cậu sao? Tại sao chợt chui ra từ phía sau chứ? Có cần hù người vậy không!

Lục Tri Yến lạnh lùng nhìn cậu, dừng lại một chút rồi quay đầu nhìn đằng sau, Hứa Kham nhìn theo, mới phát hiện bên đó có đường khác nữa, Hứa Kham thở phào nhẹ nhõm đồng thời cũng tát mình vài cái: Thiệt ngốc quá!

"Cậu đi theo tôi làm gì?"

Giọng nói Lục Tri Yến hơi khàn khàn, Hứa Kham mới phát hiện khuôn mặt đỏ ừng của anh, không giống như bình thường. Không biết là say rượu hay Hứa Kham uống say, Hứa Kham đi đến trước mặt Lục Tri Yến, đến gần ngửi vài lần, cười nói: "Úi! Uống rượu hả?"

Lục Tri Yến nghe vậy liếc mắt nhìn cậu gần dựa lên vai mình, không nói gì. Làn da trắng treo của anh, khi mang theo màu khác sẽ rất rõ ràng, đặc biệt là màu đỏ, hai người dính sát vào nhau, rõ ràng là đối lập, nhưng khiến Lục Tri Yến ưu nhã thanh lãnh, trở nên lười biếng quyến rũ.

Không biết vì sao, Hứa Kham nuốt nước bọt, hất càm khıêυ khí©h nói: "Chúng ta đấu đi? Thi ai gục trước, nếu nhóc thắng anh, anh cho nhóc làm đàn em của anh!"