Chương 50: Hứa Kham không ngờ sẽ có ngày mình bị người cưỡng hôn trên giường bệnh tới nỗi quên bản thân là ai

Edit & Beta: Tiểu Tình Nhân – 小情人

~~~~~~~~~~~~~

Bàn tay Lục Tri Yến luồn vào áo sơ mi của cậu, chạm vào làn da mềm mại của thiếu niên, Hứa Kham kêu rên, âm thanh cứng ngắc, còn mang theo sự kinh hoàng chưa kịp giấu đi. Lục Tri Yến cắn nhẹ lên môi mỏng, dọc theo vòng eo mảnh mai lên khuôn ngực hơi nhô lên, bóp một cái ——

"Sao vậy? Bị thương nặng lắm hả?"

Lúc thiên thần áo trắng đi vào, Lục Tri Yến đang đứng che Hứa Kham, khuôn mặt anh có chút hồng, hơi thở dồn dập, trông là lạ. Giáo y ( bác sĩ trong trường học) nhíu mày, nói: "Có nghiêm trọng không?"

Lục Tri Yến bình tĩnh lắc đầu: "Chỉ là trầy da, bôi chút thuốc là được, không cần làm phiền bác sĩ."

"Ừm, đúng lúc tôi còn có bệnh nhân bên ngoài."

Giáo y nhìn chằm chằm người sau lưng Lục Tri Yến một cách khó hiểu, đáng tiếc thiếu niên quá cao, che kín hoàn toàn người phía sau, giáo y không thấy được gì, chỉ đành lắc đầu đi ra ngoài.

"Phù!"

Hứa Kham nặng nề thở ra, vẻ mặt sợ hãi còn chưa biến mất, khuôn mặt bị trêu chọc đến đỏ bừng lại nóng thêm. Nghĩ đến cảm thấy "Thoải mái" như ngồi tàu lượn siêu tốc, Hứa Kham nghiến răng, nhịn không được đá vào mông Lục Tri Yến, tức giận nói: "Cầm thú!"

Lục Tri Yến đang làm chuyện tốt mà bị quấy rầy giữa chừng, trong lòng có chút buồn bã.Vì vậy mượn cú đá này cưỡng hôn Hứa Kham lần nữa, hôn môi thiếu niên đến sưng đỏ, rồi mới chịu dừng lại.

Hứa Kham chống tay lên giường, khuôn mặt đầy hoang mang, Lục Tri Yến lau miệng giúp cậu, thấp giọng nói: "Có đi được không?"

"Không thể đi, mày cõng tao!"

Hứa Kham trợn mắt, đã thấy Lục Tri Yến không chút do dự ngồi xổm trước mặt cậu, cậu ngây ngươi ba giây, mới đứng dậy đá vào mông Lục Tri Yến lần nữa, mặt không chút thay đổi nói: "Ông đây còn cần thể diện!"

Một khi chuyện "Bị người cưỡng hôn trên giường bệnh tới nỗi quên mình là ai" truyền ra ngoài, Hứa Kham sợ bản thân sẽ thành trò cười của toàn Tấn Hoa.

Lục Tri Yến phì cười, đi theo Hứa Kham ra khỏi phòng y tế. Bác sĩ đang kê đơn thuốc ngẩng đầu nhìn bóng lưng của hai người, khó hiểu lắc đầu: Nếu mình nhớ không lầm, thằng nhóc kia chỉ bị đánh một cái, sao đi đứng loạng choạng thế nhỉ?

"Hứa Kham!"

Hứa Kham nghe thấy có người gọi mình, cậu liếc mắt nhìn tiểu tỷ tỷ xinh đẹp đang chạy tới, ngẫm lại mới nhớ ra, đây là người kia hả?

Dư Hân Hòa nhìn Lục Tri Yến đứng sau lưng Hứa Kham, khó xử nói: "Tớ có chuyện muốn nói với cậu, có thể đi cùng tớ không?"

"Không thể."

Hứa Kham chỉ Lục Tri Yến đứng sau lưng, cười hì hì nói: "Bây giờ nói cũng được, Lục Tri Yến đâu phải người ngoài."

Dư Hân Hòa mím môi, ngượng ngùng nói: "Cậu còn nhớ chúng ta đang hẹn hò chứ? Sao cậu lại không tới tìm tớ?"

"Hẹn hò? Ai nói vậy?"

Hứa Kham giỏi nhất là lươn lẹo, Dư Hân Hòa trợn mắt, gấp gáp nói: "Tư Châu nói cậu đồng ý!"

Hứa Kham bất đắc dĩ nhún vai, "Tôi đồng ý là người khác, thằng nhóc kia ngày nào cũng bận học, chắc là nhận sai người! Tôi đợi nó về nói xin lỗi cậu."

Lục Tri Yến - người biết rõ mọi chuyện: "..."

Dư Hân Hòa còn muốn nói gì, nhưng vô tình nhìn thấy vết thương trên người Hứa Kham, không phải vết thương do Tô Tuân đánh, mà là... Dấu răng, Dư Hân Hòa nắm chặt tay lại, tái mặt.