Chương 48: Môi mỏng lành lạnh, còn mềm mại hơn mây

Edit & Beta: Tiểu Tình Nhân – 小情人

~~~~~~~~~~~~~~

Ngày hôm sau, Hứa Kham không đợi Lục Tri Yến nhắc nhở hay ép buộc, tự giác mang cặp, ngoan ngoãn đi đến trường cùng Lục Tri Yến.

Cậu bắt đầu làm quen với cuộc sống học từ 8 giờ sáng đến 11 12 giờ đêm, sách vở và bài kiểm tra chất thành núi cũng không làm cậu thấy chán ghét nữa, như thể đây là chuyện cậu nên làm từ trước đến nay.

Buổi trưa, Lục học thần là người đầu tiên đi ra lớp 12-1, bước đi của anh nhanh chóng lại vững vàng, không mang một chút nôn nóng. Ánh mắt của học sinh lớp 12-1 xen lẫn vào không khí, cuối cùng mọi người thở dài, rồi đùa giỡn, đi ra ngoài theo từng nhóm.

Lục Tri Yến không đi đến cửa lớp 12-3, mà tình cờ gặp Thương Dục và Tư Châu ở cầu thang, lúc Tư Châu thấy Lục Tri Yến, con ngươi đảo một vòng, dáng vẻ chột dạ.

Thương Dục bên cạnh cậu ta vẫy tay, cười: "Tìm Hứa Kham hả? Nó không ở trong lớp, chắc... Là đi đánh nhau rồi."

Mặt Lục Tri Yến không thay đổi gật đầu, sau đó xoay người chạy thẳng đến phòng y tế. Tư Châu thu hồi tầm mắt, hơi bất mãn trợn mắt nhìn Thương Dục: "Anh Kham nói, chuyện này phải gạt Lục Tri Yến, sao miệng mày rộng thế?"

Thương Dục cười nhạt: "Gạt làm gì chứ? Bây giờ anh Kham nhà cậu đang chờ Lục Tri Yến đến an ủi đó, uổng công cậu đợi Hứa Kham lâu như vậy, đúng là đứa ngốc."



Bên trong phòng y tế, Hứa Kham mặt không cảm giác nhìn mặt của mình trong gương, không khỏi mắng: "Đánh người không đánh mặt! Thằng chó này cũng chẳng biết quy tắc gì hết, ui da!

Biểu cảm của cậu quá hung ác, không cẩn thận đυ.ng tới vết thương ở khóe miệng, Hứa Kham ui da một tiếng, không nhịn được chép môi: "Tiêu rồi, lần này không lừa được, biết vậy đã bàn bạc trước Tô Tuân, không đánh mặt!"

"Cậu còn tung tăng quá nhỉ."

Bên ngoài truyền tới một giọng nói quen thuộc đầy nguy hiểm, rèm cửa phòng bị kéo ra, Hứa Kham thấy Lục Tri Yến lạnh lùng đi vào, không khỏi hít sâu, giương mắt nói: "Mày... Đến!"

Lục Tri Yến tiến lại gần, chân Hứa Kham mềm nhũn ngồi xuống giường, Lục Tri Yến nắm cằm của cậu nhìn một chút, vết bầm nơi khóe miệng cậu khiến Lục Tri Yến nhức mắt, nói: "Trừ cái này ra, còn có chỗ nào bị thương nữa không?"

Hứa Kham vội vàng lắc đầu: "Không có không có, chỉ có chỗ nào, hơn nữa cũng không nặng lắm, làm giảm đi vẻ điển trai của tao mà thôi."

Lục Tri Yến trừng mắt nhìn cậu, Hứa Kham kinh sợ nhanh chóng cười gượng, Lục Tri Yến đi ra ngoài hỏi bác sĩ đang bận lấy thuốc và băng gạc, sau đó kéo tấm rèm lại, cầm chiếc ghế đến ngồi trước mặt Hứa Kham.

Hứa Kham ngoan ngoãn ngồi trên mép giường, cười ngu ngơ, Lục Tri Yến đau xót, không kìm lòng được nhích lại gần hơn. Đau lòng hôn lên trên vết bầm, người Hứa Kham run lên, nhắm hai mắt lại.

Lục Tri Yến nhẹ nhàng hôn lên vết thương khó coi kia, môi mỏng lành lạnh, còn mềm mại hơn mây.

Lục Tri Yến rời khỏi vết thương, giọng nói có chút thay đổi: "Tôi thoa thuốc giúp cậu, có thể hơi đau một chút."

Hứa Kham mở mắt, trên mặt còn ửng đỏ, cậu nhìn Lục Tri Yến, nói: "Tao không sợ đau đâu!"

"Ừm."

Lục Tri Yến dịu dàng thoa thuốc cho Hứa Kham, khóe miệng Hứa Kham đau rát, không khỏi "Ui", Lục Tri Yến rất muốn mắng cậu nhưng lời cứ nghẹn ở cổ họng, anh mím môi, không nói.