Chương 47: Hứa Kham mặt không cảm xúc: Mẹ nó, mày kéo lại quần cho tao rồi đến chịu tội

Edit & Beta: Tiểu Tình Nhân – 小情人

~~~~~~~~~~~~~~

Hứa Kham muốn phản công, Lục Tri Yến cười không đồng ý, đè người xuống lần nữa, Hứa Kham bực bội nhìn chằm chằm anh, Lục Tri Yến hỏi: "Sao vậy?"

"Tao muốn ở trên, dựa vào đâu mày ở trên chứ!"

Lục Tri Yến nghe vậy vỗ mạnh vào hông Hứa Kham, sau đó lật người cậu lại rồi đè trên người Hứa Kham, chờ Hứa Kham rêи ɾỉ, snh mới lại gần tai Hứa Kham, cười mắng: "Cậu xem cậu mềm thành dạng gì rồi, còn muốn ở trên sao?"

Mặt Hứa Kham đỏ như mông khỉ, căm hận nói: "Mày đúng là cầm thú, vừa rồi ông đây còn đồng cảm với mày vậy mà bây giờ!"

"Phải không?"

Tay của Lục Tri Yến đặt trên lưng Hứa Kham, lớp vải mềm mại trượt khỏi bờ mông cậu, mông Hứa Kham chợt lạnh, không khỏi hét toáng lên rồi vũng vẫy, bị Lục Tri Yến đè xuống.

Đến khi chiếc quần tụt xuống mắt cá chân, tay Lục Tri Yến trượt theo chân cậu lên trên, Hứa Kham thật sự sợ hãi, vội vàng cầu xin tha thứ: "Anh, em sai rồi, anh đừng kích động a!"

Tiếng "A" cuối cùng vang lên tựa như gà trống treo trên tàu lượn siêu tốc, Hứa Kham cắn răng vùi đầu vào trong cánh tay. Tay Lục Tri Yến cẩn thận cử động, anh vừa động Hứa Kham mở miệng chửi ngay, âm thanh the thé và run rẩy, cuối cùng còn có chút tiếng khóc nho nhỏ.

Lục Tri Yến thở dài, rút tay ra, tiện thể lật người Hứa Kham lại, quả nhiên thấy hai hàng nước mắt trên mặt, Hứa Kham thở hổn hển, giống như con gái nhà lành bị bắt nạt.

Lục Tri Yến hôn cậu một cái, Hứa Kham còn tức giận làm lơ anh, Lục Tri Yến buồn cười, ôn nhu nói: "Đau lắm sao?"

"Hay tao làm mày như vậy rồi mày nói cảm giác nó nhé?"

Hứa Kham đánh không được, Lục Tri Yến nhướng mày, thật thà giải thích: "Tôi không làm cậu, nửa ngón tay còn chưa đυ.ng vào cậu đã bắt đầu khóc, yếu ớt vậy sao?"

Hứa Kham nhìn vẻ mặt này của anh, bộ dáng đạo mạo nghiêm trang làm cậu giận đến run người, cậu cắn lên mặt Lục Tri Yến một cái, sau đó la ầm lên: "Mày biến đi cho tao!"

Lục Tri Yến nghe vậy hôn cậu thêm cái nữa, cười híp mắt nói: "Được được, đừng khóc, tôi còn chưa làm gì cậu mà?"

"Mày còn giả vờ tủi thân nữa!"

Thấy Hứa Kham sắp vùng lên cho anh một đấm, Lục Tri Yến tiên hạ thủ vi cường, đè Hứa Kham lại, hôn cậu. Đầu lưỡi chui vào trong miệng Hứa Kham, Hứa Kham cắn một cái, nhưng anh không dừng lại ngay, chỉ kêu lên một tiếng, rời khỏi nói: "Xin lỗi, không kiềm chế được."

Hứa Kham vô biểu tình nói: "Mày kéo lại quần cho tao rồi chịu tội."

Lục Tri Yến làm theo, Hứa Kham mặt không cảm giác: "Chỉ có cầm thú mới không khống chế được mình, mày là cầm thú hả?"

Lục Tri Yến nghe vậy suy nghĩ một hồi, nói: "Nếu tôi là cầm thú, thì bây giờ quần cậu đang nằm dưới đất, ngay cả quần tôi cũng sẽ không cởi, chỉ mở khóa quần làm cậu đến khóc không ra hơi, đúng không?"

Hứa Kham giận đến kêu tiếng heo, chỉ hận không thể bán muối ngay tại đây, không cần nhìn tên cầm thú này mới yên tĩnh được. Lục Tri Yến biết điểm dừng, xoa mặt Hứa Kham, rồi đứng dậy, cười nói: "Đi tắm đi, ngủ sớm chút."

"Sáng mai tao muốn ăn cháo thịt nạc trứng muối, làm không ngon, tao lập tức rời khỏi đây, mày đừng hòng bắt nạt tao nữa."

Hứa Kham đầy kiêu ngạo vào phòng tắm, Lục Tri Yến đứng trước mép giường, một lúc sau mới phát ra tiếng cười, vừa trầm vừa khàn, mang theo hương vị động tình của thiếu niên.