Chương 45: Không bị thương nặng cũng không sao, nhưng nếu bị thương nặng, tao sẽ trực tiếp đưa mày vào phòng hồi sức

Edit & Beta: Tiểu Tình Nhân – 小情人

~~~~~~~~~~~~~~

Lục Tri Yến cũng không biết tại sao bản thân phải gạt Hứa Kham, đúng như lời cậu nói, bộ mặt hắn không muốn cho người khác biết Hứa Kham đã sớm nhìn ra, anh không có gì phải giấu giếm.

Không khí im lặng, Hứa Kham không có tâm trạng day dưa với anh, muốn đắp chăn đi ngủ, Lục Tri Yến tưởng Hứa Kham lại chơi điện thoại tiếp, vội vàng kéo Hứa Kham, không cẩn thận đánh trúng Hứa Kham.

Hứa Kham ngây người ba giây mới hoàn hồn lại, quay đầu, không thể tin hỏi: "Mày còn dám đánh tao? Mày gạt tao rồi còn đánh tao? Lục Tri Yến có phải mày thiếu đánh rồi không?"

Hứa Kham đấm vào bụng Lục Tri Yến, Lục Tri Yến bị đau rên một tiếng, hai hàng lông mày thanh tú nhăn lại, Hứa Kham cau mày, lạnh lùng nói: "Mày bị thương?"

Lục Tri Yến gật đầu, cười có chút tủi thân: "Cậu dùng sức quá."

"Đậu móa! Ông chỉ đủ gãi ngứa cho mày!"

Hứa Kham không chút khách khí vạch trần lời nói dối của Lục Tri Yến, sau đó phóng tới cái tủ bên cạnh lấy hòm thuốc ra, nói với Lục Tri Yến: "Cởϊ qυầи áo, không bị thương nặng cũng không sao, nhưng nếu bị thương nặng, tao sẽ trực tiếp đưa mày vào phòng hồi sức."

Lục Tri Yến cười, sau đó cởϊ qυầи áo ngay, thiếu niên có làn da trắng nõn lạnh lẽo, một khí có vết thương trên da, thì đặc biệt nổi bật. Ánh mắt của Hứa Kham rơi vào bụng Lục Tri Yến, chỗ đó đã sưng bầm tím, như tràn vào mắt Hứa Kham, Hứa Kham trừng mắt, bước đến ngồi xuống, kiểm tra vết thương rồi mới hỏi: "Bao nhiêu người?"

Cậu hỏi là đối phương có bao nhiêu người, Lục Tri Yến cẩn thận nhớ lại, nhàn nhạt nói: "Khoảng mười mấy hai mươi người."

Hứa Kham thoa thuốc lên chỗ kia, khịt mũi nói: "Mày lợi hại ghê, tao có nên khen mày không?"

Lục Tri Yến cũng cười, không sợ chết nói: "Tôi cũng cảm thấy mình rất lợi hại, cậu —— A."

Hứa Kham đột nhiên dùng sức, Lục Tri yến không chút đề phòng, mặt mũi nhăn lại, Hứa Kham âm dương quái khí hừ nói: "Ui? Còn biết đau sao? Tao còn tưởng có mấy người lợi hại thường không muốn sống, không biết đau đâu!"

Lục Tri Yến không đáp, chỉ lẳng lặng nhìn Hứa Kham, Hứa Kham bị tầm mắt của anh làm cho sợ hãi, vội vàng thu hồi tầm mắt, bắt đầu dán thuốc cho Lục Tri Yến, nhân tiện nói: "Là con chó Tô Tuân kia hả? Hôm nay nó gây chuyện với mày, hai người có thù oán sao?"

"Không có, mẹ của hắn ta bởi vì tôi, bây giờ còn đang nằm trên giường bệnh."

Tay của Hứa Kham đột nhiên cứng đờ, cậu bắt đầu nhận ra sự nghiêm trọng của chuyện này, cậu rất muốn hỏi rõ, nhưng không biết mở miệng ra sao, hỏi thế nào mới được...

"Cậu rất muốn biết, tôi có thể nói cho cậu."

Lục Tri Yến đứng dậy nắm cằm của Hứa Kham, chóp mũi hai người chạm vào nhau, hơi thở lẫn lộn, Hứa Kham chợt cảm thấy không khí xung quanh bắt đầu trở nên chật chội, làm cậu có chút khó thở, nhưng vẻ mặt của Lục Tri Yến lại hờ hững khiến người ta hoảng sợ.

"Mẹ tôi sinh ra trong dòng dõi thư hương, từ nhỏ đã được ông bà ngoại cưng chiều, năm đó bà ấy khăng khăng muốn gả cho ba tôi, ông bà ngoại phản đối, mẹ tôi ngoan ngoãn cả đời, nhưng bây giờ cố chấp phạm sai lầm, Nhị lão thất vọng, nói nặng lời và đoạn tuyệt quan hệ với mẹ tôi.

Sau này, mẹ tôi xem ba tôi là tất cả đối với bà ấy. Mấy năm đầu rất tốt, vợ chồng vẫn yêu thương nhau như thường, nhưng về sau, ba tôi bận công việc, thường hay về muộn, thời gian trong nhà cũng ít, khi còn nhỏ tôi hay thấy mẹ tôi trốn vào phòng để khóc. Năm 6 tuổi, mẹ tôi qua đời, là tự sát, lý do là ba tôi nɠɵạı ŧìиɧ, người đàn bà kia còn mang cái thái đến cửa khıêυ khí©h."