Chương 38: Lục Tri Yến chính là yêu tinh, Lục Tri Yến đang khống chế cậu, chắc chắn là vậy!

Edit & Beta: Tiểu Tình Nhân – 小情人

~~~~~~~~~~~~~~

Sáng hôm sau, Hứa Kham bị Lục Tri Yến ép xách cặp đi học, thấy sắp ra khỏi cửa, Hứa Kham cảm thấy rất khó chịu, ôm lấy chân ngồi bệt xuống đất, bắt đầu khóc lóc than thở: "Hu hu, tao không đi học đâu! Khó khăn lắm mới rời khỏi chỗ đó! Mày lại muốn tao đến trường! Tao không đi tao không đi đâu! Hu hu hu hu!"

Lục Tri Yến không đáp, Hứa Kham khẽ liếc nhìn anh, phát hiện khuôn mặt tuấn tú không chút biểu cảm nào, trong lòng Hứa Kham trống rỗng, nhịn không được khóc lớn lên, đương nhiên là giả bộ.

Mặc dù Hứa ảnh đế thật sự rơi lệ.

Lục Tri Yến đứng trước bàn, từ trên cao nhìn xuống tiểu phế vật dưới đất, nhàn nhạt nói: "Một là đứng lên trong vòng 10, hai là tôi đánh gãy chân cậu, mua xe lăn đẩy cậu đi học, chọn một trong hai, bắt đầu!"

Hứa Kham trợn mắt sợ hãi, lên án nói: "Mày dùng bạo lực uy hϊếp tao! Mày chẳng khác gì ba tao cả!"

"Còn 3 giây, một —— ba."

"Đi ngay đi ngay!"

Hứa Kham chợt nhảy dựng lên, vọt thẳng ra cửa, Lục Tri Yến lắc đầu, đi theo sau. Thời gian buổi sáng rất eo hẹp, Lục Tri Yến không kịp nấu bữa sáng, nên dẫn Hứa Kham đến phố ăn vặt cạnh trường học.

"Muốn ăn gì?"

Hứa Kham nhìn chằm chằm thực đơn, nổi giận nói: "Tao muốn 100 ly sữa đậu nành, 100 bánh gạo nếp, 100 bánh trứng sữa hột gà!"

"Thật sao?!"

Bà chủ quán nhìn Hứa Kham, khuôn mặt kinh hoàng, đứa nhỏ ốm như vậy sao sức ăn có thể lớn đến thế chứ? Heo cũng không ăn được nhiều như vậy? Vừa nhìn đã biết là khó nuôi!

Lục Tri Yến không chút thay đổi, nói với bà chủ quán: "Phiền dì, làm cho cậu ấy!"

"..."

"Chờ đã!"

Hứa Kham ngăn cản bà chủ quán đang định đi làm thật, nản lòng nói: "Một ly sữa đậu nành, một cái bánh gạo nếp, một cái bánh trứng sữa hột gà."

Lục Tri Yến nói thêm: "Thêm một phần sữa đậu nành nữa, cám ơn."

Bà chủ quán sửng sốt, lần này thoải mái hơn, nhanh chóng đi vào trong chuẩn bị. Sau khi bà đi, Hứa Kham không kìm được túm lấy Lục Tri Yến, tức giận nói: "Đồ vô lương tâm này! Tưởng có tiền là giỏi sao!"

Lục Tri Yến nhìn chằm chằm bàn tay đang làm chuyện xấu của cậu, cười nói: "Sợ cậu ăn không no."

"Hừ!"

Hứa Kham tức giận, lại không có chỗ giải tỏa, chỉ có thể cắn bánh gạo nếp trong tay, tựa như có thù truyền kiếp với nó, Lục Tri Yến bình tĩnh hơn, từ từ uống sữa đậu nành.

"Khoan!"

Hứa Kham đi tới cạnh người Lục Tri Yến, trên miệng còn dính chút bột trắng của bánh gạo nếp vừa ăn, nhìn khá dơ.

"Mày chỉ uống sữa đậu nành thôi hả? Sẽ đói bụng đó! Mau ăn thêm đi, nếu không hội trưởng không cao nữa, mặc dù mày đã rất cao."

Hứa Kham tự mình so chiều cao của hai người, lại đứa cái bánh trứng trong tay qua, thương lượng: "Mỗi người một nửa, được không?"

Lục Tri Yến nhìn cậu, như đang nhìn đứa ngốc vậy, im lặng một hồi mới hỏi: "Không phải đang giận sao?"

"Đúng vậy!"

Hứa Kham chợt nhận ra, cậu đang tức giận mà nhỉ? Tại sao đột nhiên lại nói mấy câu mấy giá như vậy?

Thì ra là... Hứa Kham mỉm cười.

Lục Tri Yến chính là yêu tinh, Lục Tri Yến đang khống chế cậu, chắc chắn là vậy!

"Mày xin lỗi tao, rồi tao chia cho mày một nửa!"

Hứa Kham kiêu căng nâng cằm, nào ngờ trong mắt Lục Tri Yến, cậu bây giờ rất giống một đứa trẻ, thật ngốc. Lục Tri Yến chống cằm, đột nhiên cười nói: "Được, xin lỗi, có thể tha thứ cho tôi không?"