Chương 34: Cảnh hôn nhau của Lục Tri Yến và Hứa Kham

Edit & Beta: Tiểu Tình Nhân – 小情人

~~~~~~~~~~~~~~

Đôi mắt đen nhánh sạch sẽ và sâu thẳm của Lục Tri Yến, giống như một vực sâu cổ xưa không đáy, khiến người khác nhìn vào đã chìm vào, mê đắm, choáng váng.

Mặt của Hứa Kham đỏ như sắp chảy máu, so với bên bị trêu ghẹo, Hứa Kham còn hoảng hốt xấu hổ hơn, mà nhìn lại Lục Tri Yến, bình tĩnh như một người ngoài cuộc.

Ít nhất, bên ngoài là vậy.

Lục Tri Yến nhìn Hứa Kham, trong mắt xuất hiện ý hài lòng, biểu hiện của Hứa Kham đúng với dự đoán của anh, sạch sẽ và lạ lẫm, phải như vậy.

"Đứng lên."

Lục Tri Yến đẩy eo của Hứa Kham, ôm cả người cậu đứng lên, mông Hứa Kham vừa đặt xuống đất, bất chợt ngẩng đầu, đã bắt gặp mấy khuôn mặt đỏ bừng, đặc biệt là Tư Châu, khuôn mặt đó có thể so với cậu!

Không nhìn thì đỡ, càng nhìn càng xấu hổ! Càng nhìn càng lúng túng! Hứa Kham cảm giác trên trán cậu sắp nổ pháo bông luôn rồi!

"Khụ khụ, uống rượu uống rượu, chúng ta tiếp tục chơi nào!"

Điều chỉnh trạng thái là nghề ruột của Lộ Thành, mặc dù trên mặt anh ta cũng có chút đỏ, nhưng có lẽ do tình nghĩa huynh đệ xã hội nồng đậm đã đánh thức anh ta, Lộ Thành vội vàng hét lớn bảo mọi người ăn xiên que nướng, thu hút tâm tư của mọi người qua đây.

Dư Hòa Hân ngồi bên trên nhìn Hứa Kham đang cắm đầu uống rượu cùng Lục Tri Yến bên cạnh, bặm môi.

Hứa Kham rất tức giận, nhưng không rõ tại sao, chắc là bà dì cả đến.

Hứa Kham uống rất nhiều rượu, cuối cùng say đến mức ba mẹ cậu cũng không nhận ra cậu.

"Một phòng."

Lễ tân của khách sạn nhìn hai đứa nhỏ xinh đẹp trước mặt, ấp úng nói: "Cần thẻ căn cước mới thuê phòng được."

Lục Tri Yến lấy thẻ căn cước của mình ra, sau đó lay cánh tay của Hứa Kham, nhỏ giọng nói: "Hứa Kham, thẻ căn cước của cậu để ở đâu?"

"Ừ ~ Kongkong ~ "

Trả lời Lục Tri Yến là tiếng heo kêu, Lục Tri Yến mím môi, đưa tay vào túi quần của Hứa Kham, tìm được thẻ căn cước của cậu, đưa ra trước mặt lễ tân.

Lễ tân đặt phòng cho họ một cách đâu vào đấy, chờ hai người vào thang máy, một cô gái chậc chậc vài tiếng rồi nói: "Bây giờ, có còn một soái ca kiên nhẫn như vậy sao? Chỉ tiếc là còn nhỏ."

"Cộp!"

Đèn trong phòng sáng lên, Lục Tri Yến hơi khó chịu nheo mắt lại, sau đó dẫn Hứa Kham vào trong. Hứa Kham nằm gục trên giường, Lục Tri Yến nhìn cậu, chỉnh điều hòa trong phòng đến nhiệt độ thích hợp, sau đó nằm xuống và vỗ vào mặt của Hứa Kham nói: "Hứa Kham? Tỉnh chưa?"

Hứa Kham không trả lời, nằm sấp trên giường ngáy khò khò, Lục Tri Yến mím môi, rồi đưa tay lôi Hứa Kham dậy, kéo vào phòng tắm.

"Ào!"

Dòng nước ấm áp chảy thẳng xuống đầu, Hứa Kham khó chịu tránh ra, Lục Tri Yến đè cậu lại, cưỡng chế cởi đồ của cậu.

"Mày làm gì đó!"

Lục Tri Yến không nói, Hứa Kham ngẩn người, sau đó bắt đầu làm loạn, Lục Tri Yến nhìn chằm chằm cậu, không ngờ bị đầu sắt của Hứa Kham đánh bật ngược lại, Lục Tri Yến hít một hơi, đánh một cái.

"Bốp!"

Âm thanh này đặc biệt lớn, cảm giác vừa tê vừa đau từ mông nhỏ đến linh hồn, Hứa Kham ngơ ngác xoa mông của mình, gào thét lên.

"Mẹ nó! Mày dám đánh tao!"

Mắt cún của Hứa Kham còn to hơn chuông đồng, khuôn mặt càng xinh đẹp thêm dưới hơi nước, những giọt nước quyến rũ rơi từ tóc xuống mi mắt rồi đến xương quai xanh, đầu Hứa Kham nóng lên, muốn đưa tay đυ.ng thử, lại bị Lục Tri Yến nhanh tay cản lại, Lục Tri Yến nhìn cậu, rồi tiến về phía trước, chiếm hết toàn bộ không khí của cậu.