Chương 3: Tra nam chỉ biết đùa giỡn tình cảm người khác

Edit & Beta: Tiểu Tình Nhân- 小情人

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Hứa Kham bụng đầy tức giận trở lại trường học, cậu đến muộn, học sinh trong lớp đã bắt đầu học bài.

Tư Châu cầm cuốn sách che nắng đang ngủ say, Hứa Kham đi đến bên cạnh cậu ta, đập vào cửa sổ, cười nói: "Ông đây dứt khoát ném mày ra cửa sổ, để cho mày khỏi phí thời gian ở đây!"

Tư Châu đang ngủ gật cũng tỉnh giấc, Tư Châu gãi mũi, hơi nheo mắt, lẩm bẩm nói: "Anh Kham, anh đi đâu vậy?"

Ông bị người ta đánh!

Hứa Kham nói thầm trong lòng, sau đó ngồi xuống ôm Tư Châu vào lòng, cười ha ha nói: "Ai da? Nhớ anh Kham của cậu sao?"

"Cút!"

Tư Châu ghét bỏ ném tay cậu ra, mỉm cười nói: "Bạn gái anh gọi điện cho em, hơn mười cuộc, không để em kịp thở!"

"Ông không có bạn gái."

Tư Châu chớp chớp mắt, khinh bỉ nói: "Tra nam! Chỉ biết trêu đùa tình cảm của con gái nhà lành! Hoa khôi trường mình thật tội nghiệp quá đi!"

Thấy Tư Châu sắp nặn ra được mấy giọt nước mắt đồng tình, Hứa Kham nhe răng, lấy tay ấn đầu cậu ta xuống, ấn thẳng vào hộc bàn, cười mắng: "Còn dám diễn kịch với ông."

Tư Châu đáng thương lắc đầu, nghẹn ngào vài tiếng, bộ dáng xin tha. Hứa Kham cười một tiếng, thả cậu ta ra, phủi phủi tay nói: "Ông hỏi mày chuyện này, ai đẹp trai nhất trường mình?"

"Còn phải hỏi, đương nhiên là anh Kham của em!"

Tư Châu nói xong thì chợt dừng lại, do dự nói: "Nhưng cũng không chắc lắm! Em nghe nói thằng nhóc mới chuyển đến đây, cũng lớp mười hai, tên Lục gì đó, mới đến một ngày đã câu hơn nửa hồn vía của mấy nữ sinh! Nếu thằng đó cứ như vậy, sao em còn tìm được đối tượng nữa?"

Hứa Kham nghe vậy nhéo khuôn mặt đầy thịt của cậu ta, nói: "Lấy khuôn mặt shota này của mày, muốn yêu đương? Về nhà bú sữa mẹ đi!"

Tư Châu nghe vậy thì tức giận, cầm chai nước suối bên cạnh lên chuẩn bị đánh cậu, Hứa Kham nhanh mắt đưa tay chụp cậu ta lại, hai người không thu lực lại được, bàn học bên ngoài cùng nhau ngã xuống.

Tiếng đọc sách trong phòng chợt dừng lại, Tư Châu nắm tóc Hứa Kham không buông, thì nghe thấy một tiếng la kinh thiên động địa bên tai: "Hai thằng nhóc này, đứng dậy mau! Muốn làm loạn à!"

Hứa Kham và Tư Châu nhìn nhau, ăn ý thở dài, nhanh chóng đứng dậy. Người đến mặc áo size lớn tay ngắn, quần đùi hoa văn, mang đôi dép lê lớn, bộ dạng Địa Trung Hải không rậm rập chạy đến đây, nổi giận mắng: "Cái tốt không học chỉ biết học cái xấu! Bây giờ đã mười hai, hai đứa bây, một đứa hạng nhất đếm ngược, một đứa hạng hai đếm ngược, còn đánh nhau trong lớp! Hai bây cút ra khỏi lớp ngay! Cứ đi làm khuân vác kiếm tiền ăn! Đừng có lãng phí thời gian ở đây! Chọc đến tôi đau cả gan!"

Hứa Kham cười ngây ngô khi nghe vậy, đi đến khoác vai người đàn ông trung niên kia, không tim không phổi trấn an nói: "Được được được, đừng tức giận đừng tức giận, bây giờ hai tụi em ra ngoài chạy mười tám vòng, trở lại đứng một đêm, xin ngài bớt giận!"

Không chờ Lý Đức nói thêm Hứa Kham đưa tay ra dấu, Tư Châu vội vàng tỏ ý hiểu rõ, hai người chạy ra khỏi lớp như gió, nháy mắt chẳng thấy bóng dáng.

Lý Đức đuổi theo, chạy được mấy bước, nhịn không được hét ầm lên: "Thằng nhóc thúi đừng có quay lại! Quay lại thì đánh gãy chân mày!"