Chương 28: Sự yêu thương của Lục Tri Yến khiến Hứa Kham muốn chết

Edit & Beta: Tiểu Tình Nhân – 小情人

~~~~~~~~~~~~~~~~~

Khoảng 10 phút sau, Hứa Kham xoa tay phải có hơi mỏi của mình, tiện tay cầm lược chải tóc giúp Lục Tri Yến, còn thở dài nói: "Sao mày có nhiều tóc vậy, còn rất đen nữa?"

"Trời cho."

Lục Tri Yến đợi tay Hứa Kham rời đi mới đứng dậy cất máy sấy tóc vào tủ, sau đó nói với Hứa Kham: "Thu dọn đồ đạc, tối nay chúng ta đi ra ngoài chơi."

"Đi đâu?"

"Mua đồ cho cậu."

"Mua đồ? Anh muốn mua gì cho Kham Kham vậy?"

Hứa Kham đặt mông xuống giường, cười đến thẹn thùng, còn làm động tác lan hoa chỉ, giọng nói nhẹ nhàng, nếu Lộ Thành và Thương Dục ở đây, đầu của cậu có thể bị đánh thành đậu hủ.

Lục Tri Yến nhìn cậu, cười nhẹ: "Tự nhiên là đồ tốt."

"Anh Lục thương em như vậy sao?"

Hứa Kham đứng dậy và ôm lấy eo của Lục Tri yến, còn cười hì hì cắn lên vai anh, đê tiện nói: "Em không làm gì nha."

Lục Tri Yến quay đầu nhìn chiếc mũi cao thẳng của Hứa Kham, mặt không thay đổi đề nghị: "Có muốn tôi mua xe lăn cho cậu không?"

"Hừ! Tránh ra!"

Hứa Kham rời đi vai của Lục Tri Yến, cầm quần áo mới của Lục Tri Yến rồi trốn vào trong chăn, Lục Tri Yến lắc đầu, đi ra ngoài.

Đêm hè luôn đi đôi với cơn gió nóng, dù trong cái nóng oi bức hay trời đông lạnh giá, cũng không làm giảm đi sự nhiệt tình của các cô các bác với quảng trường.

Hứa Kham mặc một bộ đồ thể thao sạch sẽ, tung tăng đi sau lưng Lục Tri Yến.

Nhìn từ xa, Lục Tri Yến giống như dẫn đứa con trai ngốc với IQ âm vô cực ra ngoài hóng gió.

"Chúng ta đang đi đâu vậy?"

Lục Tri Yến nghe vậy thì dừng chân, Hứa Kham không dừng kịp, đυ.ng vào lưng của Lục Tri Yến.

Lục Tri Yến vẫn còn là thiếu niên, lưng rộng eo hẹp, Hứa Kham xoa sống mũi của mình, có hơi oán hận nhìn Lục Tri Yến.

Lục Tri Yến xoay người xem xét mũi của cậu, đảm bảo không có gì mới đưa tay chỉ vào tiệm bên cạnh, chợt kéo Hứa Kham hoảng sợ đi vào.

"Nè nè nè, tao không muốn vào đó đâu!!!"

Hứa Kham dùng âm thanh quãng ba cũng chẳng ngăn cản được bước chân của Lục Tri Yến, Hứa Kham một nửa bị Lục Tri Yến ép buộc vào tiệm sách, nửa còn lại bị kéo vào khu vực trường cấp 3, trước mắt là cảnh tượng, từng hàng sách xanh xanh, đỏ đỏ, vàng vàng, Hứa Kham vỗ trán, chỉ hận không thể chết ngay tại chỗ.

"Đồ tốt mà mày nói, là cái này?"

Lục Tri Yến gật đầu, rất nghiêm túc lựa sách cho Hứa Kham, còn tốt bụng giải thích: "Cậu Không có tệ, nhưng không nắm được những kiến thức cơ bản, nên phải bắt đầu từ đây."

Hứa Kham mất cảm giác: "Sao mày biết tao không ngu? Tao rất là ngu! IQ của tao là âm vô cực, không có cách nào cứu được. Anh mày tiền đồ vô hạn, đừng có lãng phí thời gian quý báu của tao, tao sẽ xấu hổ."

"Tôi đã lấy bài thi của cậu từ thầy Lý, phân tích chuyên sâu, cậu không có kiến thức cơ bản."

Lúc Lục Tri Yến xoay người lại, ôm 1 2 3... 9 quyển sách trong tay, Hứa Kham nuốt nước miếng, chân đã chuẩn bị tư thế bro chạy.

Lục Tri Yến nhận ra động tác của cậu, nhìn đôi giày trên chân Hứa Kham, ánh mắt càng lạnh lùng. Hứa Kham thử nhúc nhích hai chân, dám động? Không dám.