Chương 22: Còn dám đe dọa anh, thì anh sẽ cắt đuôi thỏ của mày

Edit & Beta: Tiểu Tình Nhân – 小情人

~~~~~~~~~~~~~~~~~

Thương Dục: 【 Đã hiểu, ba thích người ta rồi nha. 】

Hứa Kham đi vệ sinh với tốc độ cực nhanh, quay lại đã thấy câu này, lập tức nổi giận, vội càng ngồi xuống, bắt đầu tranh cãi cùng Thương Dục.

Hứa Kham:【 Tao thích ông nội mày! Tao là thẳng nam! Thẳng như thép! Còn nữa đéo phải tao! Là bạn tao!. 】

Thương Dục: 【 Được được, con hỏi ba, ba hôn ai? 】

Hứa Kham: 【 Bạn tao! Mày không hiểu tiếng người à! 】

Thương Dục: 【 Ojbk*, bạn ba hôn ai? 】

(*) Ojbk: Ok có nghĩa là được, jb là một từ chửi thề. Nó phổ biến bây giờ và hỗn hợp, nó sẽ mới lạ hơn, vui vẻ và hài hước hơn.

Hứa Kham: 【 Đếch liên quan tới mày! Bạn tao cũng chẳng quen mày, cút! 】

Phòng học lớp 5 khối 12,

Thương Dục dựa vào cửa sổ nhìn chằm chằm điện thoại, lẩm bẩm: "Hứa Kham hôn con trai? Bạn của cậu ta..."

"Bịch!"

Cái ghế đáng thương bị buộc đẩy về sau, mọi người trong lớp 5 cùng lúc quay đầu nhìn Thương Dục đi ra ngoài, trong lòng nảy ra một ý: Cảm giác này, tư thế này, chắc chắn lại chuẩn bị đi đánh nhau!

Lớp 5 khối 12 nằm ở lầu 4, đôi chân dài của Thương Dục chạy nhanh hơn bình thường, chớp mắt đã chạy đến phòng học ở góc lầu 4, sau đó rất tự nhiên chuyển sang tốc độ bình thường, giả vờ nhưu chỉ vô tình đi qua đây.

Lớp học ồn ào, bạn nhỏ Tư Châu không có Hứa Kham thì đặc biệt yên tĩnh, đang gục đầu xuống bàn ngẩn ngơ không biết làm gì. Thương Dục đứng bên ngoài nhìn cậu ta, đang định yên lặng rời đi, không ngờ có một nam sinh đang đùa giỡn ở đằng sau nhìn thấy, lập tức gọi Tư Châu: "Tư Châu, có người tìm cậu kìa!"

"Hả?"

Tư Châu vuốt thẳng lại tóc, rồi nhìn Thương Dục đang đứng bên ngoài, hai tay đút vào túi quần, vẻ mặt bình tĩnh, bây giờ mới đứng dậy, chạy đến chỗ hắn.

"Mày đến tìm ai? Anh Kham không có ở đây."

Thương Dục nắm cổ áo Tư Châu, kéo người qua chỗ yên tĩnh hơn, cười ha ha nói: "Tao nghe nói thằng nhóc kia về nhà rồi, nên tới xem thử, khi nào nó trở lại vậy?"

Tư Châu lắc đầu, vừa đau lòng vừa buồn bực. Anh Kham không ở đây, không có ai chơi với cậu ta.

"Nhóc con, sống xa Hứa Kham khó lắm à?"

Thương Dục nheo mắt, vươn tay bóp Tư Châu, buộc cậu ta phải ngẩng đầu, Tư Châu trừng mắt nhìn hắn, hắn không sợ còn hung bạo lắc đầu cậu ta.

"Lúc Hứa Kham ở đây, mày lúc nào cũng nhảy nhót trước mặt cậu ta, bây giờ Hứa Kham không ở đây, tao phải đến gặp mặt cậu chứ."

Thương Dục càng mạnh tay hơn, giọng nói cũng có ý đe dọa: "Sao vậy? Không muốn chơi với anh đây?"

Tư Châu duỗi tay ném tay của hắn ra, ném không ra, chỉ trợn trừng mắt không nói gì. Thương Dục nhìn cậu ta, chợt buông ta, cười trêu nói: "Đi theo Hứa Kham, sao có thể dưỡng ra cái tính của con thỏ nhỏ vậy?"

"Mày mới là con thỏ nhỏ!"

Tư Châu nói xong thì chợt dừng lại, rồi dùng vẻ mặt mà cậu ta cho là rất lạnh lùng nói: "Mày đừng tưởng không có anh Kham ở đây, mày có thể bắt nạt tao! Chờ anh Kham về, sẽ đánh chết mày!"

"Hứa Kham đánh nhau với tao, có lần nào thắng à? Mày thật sự cho rằng có hậu đài nên dám lên mặt tao?"

Bàn tay không thành thật của Thương Dục vỗ mông Tư Châu, khuôn mặt trẻ tuổi đẹp trai mang nụ cười xấu xa, chế nhạo: "Còn dám đe dọa anh, thì anh sẽ cắt đuôi thỏ của mày. Được rồi, anh đi đây."

Thương Dục đạt được mục đích thì đẩy Tư Châu mặt đầy xấu hổ vào lớp, xoay người lắc đầu: Điên thật! Nếu Hứa Kham có ý gì với con thỏ ngốc Tư Châu này, sao có thể chờ đến bây giờ chứ?