Chương 18: Tiểu ca ca thật giàu nha, sau này em phải nhờ anh nuôi em rồi đó

Edit & Beta: Tiểu Tình Nhân – 小情人

~~~~~~~~~~~~~~~~~

Lúc Lục Tri Yến tới, Hứa Kham đã ngủ say trong quán internet, trên bàn có một ly trà sữa lớn và gói thuốc lá Lục Tri Yến cau mày lại, vươn tay giữ đầu tóc Hứa Kham, đánh thức cậu dậy.

"F*ck —— Hức!"

Hứa Kham không nói nữa, vừa dụi mắt, vừa lười biếng nói: "Tan học rồi? Tao ngủ lâu vậy sao? Mau tính tiền, tao đói rồi!"

Lục Tri Yến cầm ba lô của Hứa Kham, đi đến quầy tính tiền, Hứa Kham cầm ly trà sữa mới chỉ uống một hớp, tung tăng đi theo anh.

"Cũng không biết ba tao phát điên gì, một hai phải đuổi tận gϊếŧ tuyệt."

Lục Tri Yến nghe vậy nhìn cậu, không lên tiếng, nếu đứa con trai của anh có đức hạnh giống Hứa Kham này, chắc không thể lớn nổi, đã bị anh đánh thành đứa ngốc từ lâu.

Hứa Kham thấy anh không nói lời nào, không khỏi buồn bã, trời nóng như vậy, Hứa Kham cũng nóng nực theo, nhưng cậu cũng không thể mặt dày đi theo người ta, buồn buồn nói: "Tao vì mày, bị đuổi khỏi nhà, mày cũng không thể để mặt tao! Dù sao mày cũng không nội trú, mày đưa tao về chung đi, nếu không tiện, thì mày đưa chìa khóa phòng KTV kia cho tao, cho tao mượn ít tiền cũng được."

"Vậy đến nhà tôi đi."

Lục Tri Yến nhìn mặt đầy mồ hôi Hứa Kham, lấy khăn giấy từ trong túi ra đưa cho cậu, sau đó bắt taxi, hai người nhanh chóng trở về nhà Lục Tri Yến.

Nhà Hứa Kham và nhà Lục Tri Yến đều xuất phát từ Kính Viên Nam Bắc, sau khi Hứa Kham xuống xe nhịn không được chớp, hì hì nói: "Tiểu ca ca giàu quá nha, sau này em phải nhờ anh nuôi em rồi đó."

Mỗi chỗ Kính Viên này là tấc vàng, người có thể mua một căn nhà ở đây không phải là người có tiền hay sao? Hứa Kham biết Lục Tri Yến không nghèo, nhưng không ngờ anh có tiền như vậy, quá tốt!

"Tao còn lo mày không nuôi nổi tao, bây giờ thì ok rồi, khẳng định nuôi nổi."

Hứa Kham đi vào trước, Lục Tri Yến đứng đó suy nghĩ một lát rồi mới đi theo. Bảo vệ đi phơi nắng đúng lúc nhìn thấy nụ cười quái dị của Hứa Kham, không khỏi rùng mình, lẩm bẩm: "Thằng nhóc này thường không hay cười, tại sao vừa cười lên như quỷ vậy?"

"Mật mã là 0825, tôi sẽ đưa chìa khóa dự phòng cho cậu sau."

0825, chẳng lẽ là sinh nhật của Lục Tri Yến? Hứa Kham nói "Ừ", vừa đi theo Lục Tri Yến vào phòng, vừa âm thầm ghi nhớ nhưng con số này.

Nhà Lục Tri Yến trang trí rất đơn giản nhưng không kém phần sang trọng, màu trắng và đen là tông màu chủ đạo, thoạt nhìn có chút nghiêm túc. Nhưng cái gọi là vật giống người khiến Hứa Kham cảm thấy cả căn nhà này cũng có vẻ lạnh lùng như Lục Tri Yến vậy.

"Tao ngủ ở đâu?"

Hứa Kham đi lên lầu hai, quay đầu lại mới phát hiện Lục Tri Yến đứng dưới lâu đang nghiêm túc suy nghĩ gì đó, nhìn kỹ sẽ thấy anh có hơi khó xử, Hứa Kham gãi sau ót, hỏi lại lần nữa: "Này! Tao ở đâu?"

"Nhà tôi chỉ có mình tôi ở, không có chuẩn bị phòng khách nào khác, cậu nghỉ ngơi trước, tối nay tôi đưa cậu đi mua đồ dùng hàng ngày."

Hứa Kham nghe vậy lắc đầu, tia phức tạp chợt lóe lên trong mắt, tuy miệng cười vui vẻ: "Một mình mày sống trong căn nhà lớn như vậy, rất cô đơn nha! Anh là soái ca thân thiện, nguyện ý ở cùng mày. Còn phòng khách, cũng lười dọn dẹp, tao ngủ phòng mày, ok không? Mày không ngại chứ?"

Tay Lục Tri Yến hơi run, di chuyển ngón trỏ từ thành ly xuống, ngay sau đó nói đồng ý: "Được."

~~~~~~~~~~~

Editor: Nhớ vote ủng hộ mình nha!!!