Chương 6: Chẳng Lẽ Anh Là Một Người Câm Sao?

Từ thành phố Lạc Hà đến Lạc Xuyên phải mất hai giờ ngồi tàu hoả, trong khoảng thời gian này, cuối cùng An Tịnh cũng hiểu vì sao cậu bé lại khóc, bởi vì bạn nhỏ nóng lòng muốn chơi máy tính!

Mỗi lần chỉ cần cậu bé đưa tay ra đến gần, ánh mắt như muốn ăn thịt người của người đàn ông kia có thể dọa cậu bé khóc.

Bình thường cậu út đều khá nuông chiều cháu trai, nhưng hình như người hàng xóm này của cô là ngoại lệ, không chỉ không có bất kỳ ý thức làm cậu nào, thậm chí còn khiến cho cô cảm thấy anh ta cũng không quen với người nhà này.

Nếu như không phải thỉnh thoảng anh ta ngẩng đầu lên lộ ra ánh mắt đề phòng, giống như ăn thịt người với cậu bé, còn có âm thanh gõ bàn phím lạch cạch kia, có thể nói anh ta hoàn toàn không có bất kỳ cảm giác tồn tại nào.

Thật đúng là một tên lập dị.

Trong lòng An Tịnh thầm nghĩ, sau đó thở dài, cảm thấy hơi đau đầu.

Hai ngày nay Kỷ Văn Hiên vẫn luôn hỏi cô có tìm được nhà chưa, tối hôm qua cô tăng ca đến khuya, lúc gọi video nói chuyện thì chóng mặt, chuyện xem nhà cũng chỉ nói được một nửa, đến sáng hôm nay lúc nhìn thấy tin nhắn của Kỷ Văn Hiên mới biết được, vậy mà anh lại nghĩ rằng cô đã xem nhà xong và chuẩn bị chuyển nhà, nếu như anh biết cuối cùng cô đã từ chối chủ nhà, không có ý định chuyển đi...

An Tịnh thở dài, nếu để cho Kỷ Văn Hiên biết hàng xóm cô là một tên ngốc nghếch như vậy, đoán chừng sẽ không cho cô ở nữa.

Nhưng vấn đề là, cô thật sự không muốn chuyển đi.

Suy cho cùng vẫn là vấn đề tiền bạc.

Ngay cả khi khả năng tài chính hiện tại của cô có đủ khả năng thuê nhà, cô cùng để tiền sử dụng cho những chuyện quan trọng.

Giống như lần này bố đột nhiên ngã xuống và nhập viện, cô cảm thấy cuộc sống của mình không thể chịu đựng được bất kỳ rủi ro nào, vì vậy cô phải tiết kiệm được nhiều tiền hơn, nếu không khi cuộc sống gặp phải sóng gió, cô sẽ rất khó khăn.

Nhưng mà nên nói chuyện này với Kỷ Văn Hiên như thế nào đây?

Không biết từ khi nào, An Tịnh bắt đầu phát hiện, việc giao tiếp với Kỷ Văn Hiên là một chuyện vô cùng khó khăn, lòng tự trọng nhạy cảm và tính cách mạnh mẽ của anh đã khiến anh cảm thấy những gì mình nói đều đúng, nếu không làm theo ý của anh, đó chính là xem thường anh.

“Nếu cháu không xuất sắc như vậy, con trai cô cũng sẽ không vất vả đuổi theo bước chân của cháu như thế, hãy hiểu cho nó nhiều hơn một chút đi, An Tịnh.”

An Tịnh còn nhớ rõ lúc tiễn đưa Kỷ Văn Hiên rời đi vào đầu năm, mẹ Kỷ Văn Hiên đã nói với cô những lời này.

Quả thật Kỷ Văn Hiên rất vất vả, cho tới bây giờ anh đều chỉ nói chuyện tốt, không nói chuyện xấu, mặc dù qua video cũng có thể thấy chỗ ở của anh sạch sẽ, gọn gàng, khu ở còn có sân bóng rổ trong nhà, hồ bơi ngoài trời các loại, điều kiện tổng thể cũng không kém, nhưng an toàn trên công trường lại được bảo vệ bởi lực lượng chính phủ, bên cạnh có khoảng một nửa số người bị AIDS, còn có người chết vì sốt rét, dịch tả vân vân.

Các bệnh truyền nhiễm trong nước đã biến mất từ lâu, nhưng ở quốc gia của anh vẫn có tỷ lệ tử vong cực kỳ lớn.

Có một lần bọn Kỷ Văn Hiên đi ra ngoài khảo sát địa hình, gặp phải cá sấu, Kỷ Văn Hiên còn nói đùa, con cá sấu kia chắc là bị choáng váng lạc đường... Nhưng đó cũng không phải là lần đầu tiên bọn họ gặp cá sấu.

So ra thì ở trong nước ngoại trừ phải tăng ca vất vả một chút, nhưng hoàn cảnh thoải mái, điều kiện cực tốt, còn có gia đình và bạn bè, cho nên An Tịnh chưa từng oán trách cái gì, cũng cố gắng chăm sóc và hiểu cho tâm trạng của Kỷ Văn Hiên.

“An Tịnh, chờ anh, cho anh thêm hai năm nữa.”

Kỷ Văn Hiên vẫn luôn chạy đua với thời gian, An Tịnh biết, anh cũng đang cố gắng vì tương lai của bọn họ.

“Phía trước là trạm Lạc Xuyên, hành khách vui lòng chú ý...” Còi trên tàu vang lên.

An Tịnh lập tức xách túi lên, sau đó chào Phó Khê Vân: “Tôi đã đến trạm rồi, tôi xin đi trước đây.”

“Đã đến rồi sao?” Phó Khê Vân cảm thấy không nỡ, sau đó vội vàng vỗ bàn tay đang lướt nhanh trên bàn phím của thằng em trai nhà mình: “Này này này, hàng xóm của em phải đi rồi, mau chào đi.”

Người đàn ông nhíu mày, giương mắt nhìn chằm chằm cô ấy, trên mặt đầy vẻ khó chịu, hoặc có thể nói là tức giận, biểu cảm kia cũng đáng sợ như ánh mắt vừa rồi nhìn chằm chằm cháu trai.

“Hàng xóm của em phải đi kìa.” Phó Khê Vân lại không hề sợ hãi, hơi nâng cằm lên, ý bảo nói chuyện.

Giống như một lúc lâu sau, người đàn ông mới phản ứng lại hỏi cô ấy đang nói gì, sau đó chậm rãi quay đầu lại rồi ngẩng đầu, lúc này mới nhìn vào tầm mắt của An Tịnh.

Dường như ngay vào lúc anh nhìn thấy An Tịnh thì cúi đầu ngay lập tức, sau đó nhìn chằm chằm xuống mặt đất, không biết còn tưởng rằng trên mặt đất có tiền có thể nhặt.

An Tịnh nghĩ rằng anh đang ngại nên cũng không để ở trong lòng, ngược lại nói: “Cám ơn anh ngày hôm đó đã giúp tôi sửa ống nước nhé, vẫn chưa có cơ hội trực tiếp nói lời cảm ơn anh.”

“Sửa ống nước à?” Đôi mắt của chị gái lại sáng lên lần nữa.

Người đàn ông cúi đầu, xoắn ngón tay của mình.

“Vâng, anh ấy rất lợi hại, ngày đó may mà nhờ có anh ấy, nếu không thì nhà tôi đã bị nước nhấn chìm rồi.” An Tịnh phóng khoáng nói với chị gái, thái độ thản nhiên, sau đó nói với người đàn ông lần nữa: “Cám ơn anh.”

“Không, không cần cảm ơn.”

Ngay sau đó, Phó Khê Vân bỗng há hốc mồm!

Người đàn ông nói chuyện dường như hơi khó khăn, giọng nói rất nhỏ tiếng rất nhẹ nhàng, An Tịnh suýt nữa không nghe rõ.

Hình như nói không cần cảm ơn?

Cô nhếch khóe môi, cảm thấy cho dù phản ứng của hàng xóm hay Phó Khê Vân đều hơi kỳ lạ, sau đó cô hơi ngượng ngùng vẫy tay tạm biệt, lúc xoay người còn nghe được giọng nói của Phó Khê Vân mơ hồ truyền đến.

“Em, em nói chuyện à!?”

Chẳng lẽ hàng xóm của cô là một người câm sao?

Không bao lâu sau, ý nghĩ này đã nhanh chóng bị chen ra ngoài theo dòng người chật chội, An Tịnh hít sâu một hơi rồi tiếp tục đi.