Chương 19: Bảo bối

Xế chiều hôm sau, trong lúc Hà Nguyên họp.

Một tin hot search nhanh chóng bùng nổ trên toàn bộ mạng xã hội, tiêu đề là 【 Thân phận thật sự của bạn trai Tô Ánh 】

Bộ phận quan hệ xã hội của Hằng Tinh nhanh chóng liên hệ với văn phòng tổng giám đốc, lúc Lâm Duyệt nhìn thấy hot search, tên Hà Nguyên, Hằng Tinh, Tô Ánh đều xuất hiện.

Lâm Duyệt kéo xem bình luận.

"Đậu má, Ánh Ánh của chúng ta có tiền đồ rồi à?"

"Là thật sao?"

"Giỏi quá ha, tổng giám đốc của tập đoàn Hằng Tinh."

"Hà Nguyên, nam, 27 tuổi, chiều cao 188 cm, cân nặng 79 kg, sinh nhật ngày 20 tháng 8, chòm sao Sư Tử, thạc sĩ hai chuyên ngành tài chính và máy tính của Thường Xuân Đằng, con trai cả nhà họ Hà, tổng giám đốc đương nhiệm của Hằng Tinh, phía dưới kèm theo một tấm ảnh góc nhìn nghiêng khi tham gia một hoạt động thương mại (hihihi, bởi vì không tìm được ảnh chính diện)"

"Wow wow wow, sống mũi thẳng ghê, nốt ruồi kia thật sεメy quá đi, thích quá thích."

"Cái này cũng quá con mẹ nó đẹp trai đi?"

"Trong cuộc sống hiện thực có tổng giám đốc vừa giỏi giang còn đẹp trai như vậy tồn tại sao?"

"A a a, người đàn ông đúng gu thẩm mỹ của tôi, muốn nhập hồn thành Tô Ánh."

May mà không có gì tiêu cực, trợ lý Chu đi công tác, Lâm Duyệt nhanh chóng đứng dậy, chạy tới phòng họp.

"Hiện tại internet phát triển nhanh chóng, những cửa hàng kinh doanh truyền thống gặp phải vấn đề ngày càng nghiêm trọng, bao gồm cả Hằng Tinh chúng ta, bất kể là khách sạn hay là trung tâm thương mại, đều trong tình trạng không ai ghé thăm, dòng người đến giảm mạnh, doanh thu tự nhiên cũng đi theo xuống."

Hà Nguyên đang nói trong cuộc họp bị tiếng gõ cửa đột ngột của Lâm Duyệt cắt đứt.

Anh nhìn về phía Lâm Duyệt, Lâm Duyệt bước nhanh về phía anh, sau đó cầm di động khom lưng đưa cho Hà Nguyên xem tin tức trên hot search.

Người trong phòng họp hai mắt nhìn nhau, chuyện có thể cắt đứt được cuộc họp của giám đốc Hà chắc là chuyện không hề nhỏ?

Vẻ mặt Hà Nguyên lạnh lẽo, sắc mặt hoàn toàn trầm xuống.

Những người đó luôn coi lời nói của anh như gió thoảng bên tai, là đang đánh cuộc anh sẽ ngại phiền phức, hoặc là bị dư luận bức bách mà không dám kiện bọn họ sao?

Rốt cuộc là lấy tự tin ở đâu ra.

Phía dưới có vài người xì xào bàn tán, Hà Nguyên không chút dấu vết liếc mắt: "Tan họp.

Kẻ ngốc cũng biết Hà Nguyên đang nổi giận, mọi người rón rén rời khỏi phòng họp.

Hà Nguyên quay sang nói với Lâm Duyệt: "Bảo người của bộ phận quan hệ xã hội và bộ phận pháp vụ lập tức lên đây một chuyến.“

"Bọn họ đã đến rồi thì tôi sẽ cho bọn họ vào."

Chuyện quan trọng thì cần phải có người chuyên nghiệp đến giải quyết, sau khi bộ phận quan hệ xã hội hiểu rõ mối quan hệ giữa Hà Nguyên và Tô Ánh, cũng không sốt ruột nữa, Hằng Tinh là một doanh nghiệp lâu đời, hình tượng rất đàng hoàng.

Đã từng, nguyên tổng giám đốc Hà cũ cũng chính là ông nội của Hà Nguyên bởi vì lạm tình, chuyện tình cảm vây quanh, thiếu chút nữa hủy hoại cả Hằng Tinh.

Cũng không phải nói minh tinh là không tốt, chỉ là minh tinh và tổng giám đốc quen nhau, là ai thì cũng sẽ nghĩ bậy.

Gia đình Hà Nguyên hòa thuận, văn minh, vả lại cha mẹ cực kì ân ái, làm không nổi loại chuyện đã yêu đương mà giấu giếm như thế này.

Chỉ là điện thoại bên văn phòng đại diện của Tô Ánh vẫn bận, giám đốc bộ phận quan hệ xã hội cũng có chút bất đắc dĩ.

Hà Nguyên suy nghĩ rồi Nói: "Không vội, dù sao cũng là chuyện của Mạc Tu, trễ nhất là buổi sáng ngày mai, chắc chắn sẽ làm sáng tỏ, yên tâm đi. Chỉ có điều, ảnh chụp không rõ ở trong gara ô tô kia, cũng không phải là tôi và Tô Ánh. Mà là tôi và thư ký Lâm, lúc ấy tôi đi gặp Tô Ánh, thư ký Lâm cũng ở đó. Tình huống khẩn cấp, để giúp Tô Ánh thoát thân, thư ký Lâm đã mặc quần áo của Tô Ánh. Thư ký Lâm và tôi đều không phải người của công chúng. Nhanh chóng gỡ bỏ những tấm ảnh này xuống. Nếu nghe không hiểu tiếng người Vậy thì dùng pháp luật để khiến cho bọn họ hiểu, toàn bộ số tiền yêu cầu bồi thường đều dùng để làm từ thiện."

Sau khi người đã rời đi, Hà Nguyên lại gọi điện thoại cho Tô Ánh, nhưng không ai nghe máy.

Mãi cho đến giờ tan tầm cũng không gọi được, cho đến khi mẹ anh Giang Nam Tri biết chuyện gọi cho anh một cuộc điện thoại, trực tiếp bảo Hà Nguyên tan ca sớm.

Lúc Hà Nguyên về tới nhà, cả nhà không ai ra đón anh, anh trực tiếp đi tới trước mặt Giang Nam Tri, nói: "Mẹ, Tô Ánh đâu?"

Tô Ánh vừa đến đã đi ngủ, ngủ đến bây giờ cũng chưa dậy, Giang Nam Tri lại nhìn thấy tin tức trên mạng, còn tưởng rằng hai người này thật sự quen nhau, bà ấy vươn ngón tay, run rẩy chỉ vào con trai.

"Hà Nguyên, con đúng thật là nghiệp chướng, tuy nói con cùng Ánh Ánh không có quan hệ huyết thống, tuổi cũng chỉ kém ba tuổi, nhưng ở trong lòng Tô Ánh, con vẫn luôn là cháu ngoại của nó, sao con dám làm loại chuyện này? Con quá khốn nạn."

Hà Hồng Thiên cũng nghiêm mặt: "Đúng vậy, khốn nạn."

Hà Lẫm ôm máy chơi game liếc anh trai một cái: "Khốn nạn~"

"Mọi người nghe con giải thích trước được không?"

Hạ Lẫm cười hì hì nói với Giang Nam Tri: "Mẹ, giải thích chính là che giấu, che giấu chính là sự thật."

Giang Nam Tri cực kì đồng ý với quan điểm này: "Đúng.

Hạ Hồng Thiên sủng thê vô độ: "Đúng.

Hà Nguyên giật máy chơi game của Hà Lẫm, đá vào mông cậu ấy: "Cút đi làm bài tập đi."

"Em không, em muốn ở lại hóng drama."

Sắc mặt Hà Nguyên trầm xuống: "Em có đi hay không?

Hà Nguyên bĩu môi, không tình nguyện lên lầu, sớm muộn gì cũng có một ngày, cậu ấy cao hơn anh mình, Hà Lẫm nhìn như là đã lên lầu, thật ra cậu ấy trốn ở trên cầu thang, bám vào lan can nhìn xuống.

"Ba, mẹ, nghe con nói này, người yêu Tô Ánh không phải là con, tối hôm trước con và thư ký của con cùng đi gặp dì ấy, dì ấy bảo con giúp dì ấy điều tra một chuyện, tốt xấu gì cũng là dì út trên danh nghĩa, con còn có thể không giúp sao? Nhưng lúc ấy paparazzi không biết vào khách sạn như thế nào, dưới tình thế cấp bách, thư ký của con đã thay quần áo của dì ấy, ảnh chụp mà mọi người nhìn thấy là con và thư ký Lâm Duyệt của con."

"A? "Giang Nam Tri nhìn vào điện thoại một lần nữa" Đây là thư ký của con à?" Sao mẹ nhìn thấy giống Ánh Ánh vậy?"

"Là thư ký của con, mẹ, mẹ đi đánh thức Tô Ánh dậy đi, người đại diện của dì ấy sắp phát điên rồi, không liên lạc được với dì ấy."

Giang Nam Tri lập tức thay đổi sang khuôn mặt của người mẹ hiền từ: "Đại bảo bối, là mẹ hiểu lầm con, xin lỗi nhé."

Hà Nguyên mệt mỏi, xưng hô này còn có thể sửa lại hay không, Hà Lẫm đang bám lan can cười hả hê, còn cố ý học miệng, "Đại bảo bối."

Nào biết Hà Nguyên ngoài cười nhưng trong không cười: "Sao vậy, Nhị Bảo?"

Hà Lẫm lập tức nổi da gà, xuống cầu thang bắt đầu giậm chân, "Mẹ. Mẹ đừng gọi anh con là đại bảo bối được không, mỗi lần mẹ gọi anh ấy, anh ấy đều gọi con là Nhị Bảo.“

Hà Hồng Thiên: "Đúng vậy, Nhị Bảo.”

“Cha... "Hà Lẫm hừ một tiếng: "Mọi người còn như vậy, con sẽ đến nhà Khải Khải.”

Hà Viễn: "Đi đi, đúng lúc hai ngày trước anh gặp chị Khanh Khanh của em một lần, chị ấy nói Khải Khải bị chú Quan đánh ba trận một ngày, anh cảm thấy em cũng nên đi để trải nghiệm xem sao.“

Hà Lẫm: "Em đi làm bài tập.”

Hạ Viễn cười nói: "Đi đi.“

Hà Lẫm đi rồi, Giang Nam Tri lập tức kéo Hà Viễn hỏi: "Con nói con có cô gái mình thích rồi? Như vậy đi, con dẫn cô ấy về, từ nay về sau mẹ không gọi con là đại bảo bối nữa, mẹ để dành cho cô ấy gọi.”

Hà Viễn: "Mẹ, con còn đang đuổi theo.“

Giang Nam Tri lập tức thay đổi thái độ: "Thật vô dụng, tốc độ gì chứ.”

Hà Viễn: "Mẹ, bọn con quen nhau còn chưa tới nửa năm.“

Nửa năm thì sao? Cũng đủ thời gian để kết hôn chớp nhoáng rồi.

Còn không phải do tự mình không được.