Chương 18: Phòng 1101 tầng 11.

Trong nhà có dì Tiền, cho nên không chuyện gì có thể gạt được Hà Nguyên.

Nếu không phải chồng của dì La là một người câm điếc, tính cách cũng tương đối chăm chỉ chất phác thì Hà Nguyên đã sớm để cho bọn họ đi.

Ngày hôm sau lúc đi làm, cảm xúc của thư ký Lâm rõ ràng vui vẻ rạng rỡ hơn bình thường một chút, Hà Nguyên đoán hẳn là do chuyện chuyển nhà.

Sau khi tan tầm, hai người trở lại Duyệt Lan Vân Đình, Hà Nguyên nhìn vẻ mặt vui vẻ của cô, không khỏi lên tiếng: "Thư ký Lâm, tôi đưa cô đến khu số 3?"

Lâm Duyệt lắc đầu, nhắc nhở: "Cảm ơn giám đốc Hà, không cần phiền đến anh đâu, bạn tôi tới giúp tôi, huống chi, nhân viên bên kia đều biết anh."

Hà Nguyên: "......"

“Được rồi, vậy tôi sẽ để người khác lái xe đưa cô qua.”

"Cũng không cần đâu. "Lâm Duyệt vội vàng từ chối:" Đường bên này dễ đi như vậy, hai chiếc vali này của tôi nhẹ tựa lông hồng, bạn tôi vừa rồi gọi điện thoại nói đã ở bên ngoài đợi rồi, chúng tôi tự đón xe qua là được, ở đây hai ngày đã làm phiền giám đốc Hà rồi.

Hà Nguyên: "......"

Không còn lý do gì để ở lại nữa.

Anh khẽ mím môi, đành phải gật đầu, vốn còn muốn giữ cô lại ăn cơm tối, nhưng cô nói bạn cô đã chờ ở bên ngoài chờ, cơ hội này chắc chắn là không có khả năng xảy ra.

Mãi cho đến khi Lâm Duyệt chào tạm biệt rời đi, anh hình như vẫn chưa kịp phản ứng, đứng hìn tại chỗ chừng mười giây.

Dì Tiền thấy thế, nhắc nhở: "Cậu chủ?

Lúc này Hà Nguyên mới hoàn hồn, nói với dì Tiền: "Tôi lên lầu trước, còn có chuyện phải xử lý."

Nhìn bóng lưng Hà Nguyên lên lầu, dì Tiền đột nhiên phúc chí tâm linh (**khi vận may đến, thì người ta linh hoạt khôn ngoan hơn), bày ra biểu cảm hóa ra là như vậy.

Ai da, dì Tiền phản ứng vỗ đùi mình một cái, dì ấy thấy mình quá vô dụng, sao bây giờ mới nhận ra? Mặc dù cậu chủ không tiện mở miệng, dì ấy có thể có cả trăm cái cớ giữ người ta lại ăn cơm tối cơ mà.

Nhưng dì ấy lại nghĩ lại, thư ký Lâm ngày nào cũng phải tới, còn sợ không có cơ hội sao?

Không thể không nói, dì Tiền là một người dễ sống chung.

Lúc Hà Nguyên học trung học, dì ấy làm việc ở nhà họ Hà, mãi cho đến khi Hà Nguyên về nước, dì ấy được mẹ của Hà Nguyên chỉ định chăm lo cho cuộc sống hàng ngày của Hà Nguyên, dì Tiền rất thích bầu không khí gia đình ở nhà họ Hạ, đã làm rất nhiều năm ở đây rồi.

Là kiểu mà người khác có tìm cách mời đi thì cũng không đi.

Mà lúc này Lâm Duyệt còn đang trên đường, không hề biết dì Tiền đã đang "nhòm ngó" mình.

Tần Yên biết Lâm Duyệt rất tiết kiệm, ban đầu là đề nghị đi xe buýt, nhưng Lâm Duyệt trực tiếp từ chối, người ta giúp cô chuyển nhà, còn mang theo vali nặng như vậy, đi xe buýt thì đi được một chút dừng một chút, Tần Yên còn say xe, cô không thể làm chuyện như thế này được.

Kí túc xá rất gần công ty, cho nên hai người đến khu số 3 rất nhanh.

Cô ở tầng 11, phòng 1101.

Tần Yên nhìn thấy con số này không nhịn được bật cười: "Chẳng trách mỗi lần cậu đi xem mắt đều gặp những người kỳ quặc, nhìn con số này xem, cũng không phải tớ mê tín đâu?"

Lâm Duyệt lấy chìa khóa ra mở cửa, nói: "Tớ không tin vào mê tín dị đoan, tớ sẽ nắm lấy cả gia đình lẫn sự nghiệp."

Tần Yên bị cô chọc cười, khoảnh khắc cửa mở ra, cô khẽ há miệng, trong ánh mắt tràn đầy vẻ kinh ngạc.

"Bé ngoan, không hổ là công ty lớn, căn phòng này cũng coi như là căn một phòng ngủ, sao lại rẻ như vậy? Lại còn có cả ban công?"

Lâm Duyệt cũng có hơi đứng hình, cô vẫn biết khu kí túc xá và đồ ăn của Hằng Tinh nổi tiếng là tốt, nhưng cũng không ngờ có thể tốt đến như vậy.

Căn phòng không đến 60 mét vuông này trông hơi nhỏ, nhưng không gian được phân cách rõ ràng, đi vào sát cửa chính là tủ thay giày, bên trong còn có treo một tấm kính có thể soi toàn thân. Đi vào hai bên theo thứ tự là nhà vệ sinh và nhà bếp, nhưng là loại cửa kéo. Sát vách nhà vệ sinh là phòng ngủ liền với phòng khách. Sát vách phòng bếp là phòng ăn, nhưng rất nhỏ, nhiều nhất chỉ có thể ngồi hai người, đi thẳng đến cuối chính là ban công, nhỏ đến mức chỉ cần xoay người là có thể đυ.ng phải người. sát vách ban công chính là một gian phòng nhỏ liền với phòng khách. Nơi đó là nơi để máy giặt và phơi quần áo.

Tiền thuê 3000 tệ một tháng, Lâm Duyệt rất hài lòng.

Thậm chí cô còn có chút hưng phấn, có một cái ổ nhỏ thuộc về riêng mình sẽ như thế nào đây? Chính là cực kì vui vẻ.

Tuy rằng bên trong rất sạch sẽ, nhưng Lâm Duyệt vẫn kéo Tần Yên lau sạch tất cả mọi nơi một lần, dọn dẹp cũng rất nhanh, đợi cô sắp xếp lại đồ đạc trong vali, cũng mới có một giờ đồng hồ.

Tần Yên hài lòng nhìn một cái rồi nói: "Ừ, chính là còn thiếu chút đồ trang trí và cây xanh, chờ khi cậu nghỉ phép, hoặc là tan tầm sớm, có thể đi đến chợ bán sỉ chỗ ngày trước chúng ta ở xem xem sao, không phải cậu thích hoa nhất sao?"

Lâm Duyệt gật đầu, cô thích hoa, nói chính xác là thích nghệ thuật cắm hoa, cô thích quá trình hoa tươi được cắm vào các hình dáng bình khác nhau, nhưng mà hoa tươi trong tiệm rất đắt, Lâm Duyệt cũng chưa mua bao giờ.

Dù sao, cắm hoa chỉ là chuyện mơ ước, mà cô lại sống thực tế một cách tạm bợ.

Là bạn tốt của Lâm Duyệt, Tần Yên đương nhiên biết mong muốn của cô, chỉ là, ước mơ cũng chỉ có thể là ước mơ

Hai người dọn dẹp xong, sắc trời đã là xế chiều.

Lâm Duyệt đưa Tần Yên xuống ăn cơm, thuận tiện tìm hiểu về môi trường xung quanh một chút, nếu là kí tức xá nhân viên do công ty phát triển, vậy chắc chắn là cách công ty rất gần, hơn nữa Hà Nguyên cũng ở trung tâm thành phố.

Lâm Duyệt vui mừng phát hiện, buổi sáng mình có thể ngủ muộn hơn một chút.

Hai người tìm một nhà hàng nhỏ ở phía sau khu số 3. Lâm Duyệt gọi món tôm hùm cậu ấy thích ăn nhất để cảm ơn Tần Yên, còn gọi thêm hai lon bia.

Hai người vừa ăn vừa nói chuyện phiếm, trò chuyện một hồi rồi lại nói đến chuyện của Thanh Tịnh.

Tần Yên thở dài, nói: "Có thể tớ cũng phải dọn đi, đúng lúc tớ có một người đồng nghiệp cũng ngại chỗ ở hiện tại xa trường, hai chúng tớ bàn bạc với nhau, có thể cùng thuê chung."

Lâm Duyệt: "Được, cậu tự quyết định đi."

Tần Yên: "Thật ra trước kia Thanh Tịnh không hề như vậy, không biết lý do tại sao lại biến thành như vậy."

Lâm Duyệt cười cười, nói: "Yến Tử, làm người mà, luôn hy vọng ai cũng sống tốt, nhưng mà không thể sống tốt hơn mình, tốt hơn mình là phạm tội. Thật ra có một số chuyện, tớ không nói là còn để lại mặt mũi cho Thanh Tịnh. Khi đó bọn tớ cùng nhau đi phỏng vấn xin việc, cậu ấy rõ ràng không có ý định ứng tuyển vào Hằng Tinh, nhưng sau khi tớ nói thì lại xuất hiện trong cùng một cuộc phỏng vấn với tớ. Tớ không muốn nghĩ nhiều cũng không được, chắc là cả đêm gửi sơ yếu lý lịch đi."

Tần Yên: "Tớ cũng từng nghi ngờ chuyện này, chỉ có điều lại sợ ảnh hưởng đến tình cảm giữa mọi người, cũng không tiện đoán bừa."

Lâm Duyệt: "Cho nên, tất cả đều có dấu vết, chúng ta coi cậu ta là bạn, cậu ta coi chúng ta là kẻ ngốc."

"Ngu ngốc cái con mẹ nó, nào nào, hai ta cụng ly."

Lâm Duyệt chạm lon bia của mình lên lon bia Tần Yên: "Nào, lại là một khởi đầu mới, hy vọng từ năm nay trở đi sẽ không làm kẻ ngốc nữa"

Lâm Duyệt là một người thất tình lục dục, tuy rằng cô đối với Thanh Tịnh không có xung đột gì, nhưng đây là lần đầu tiên trong đời đối xử như vậy với bạn bè, nhớ tới điều đó trong lòng cô cũng không hề thoải mái.

Thậm chí lúc mới bắt đầu, cô từng nghĩ có phải mình đã làm sai điều gì hay không.

Cũng may cô kịp thời tỉnh ngộ, không làm khó mình trong chuyện này.

***Thất tình bao gồm: hỉ, nộ, ai, cụ, ái, ố, dục. Lục dục bao gồm sáu loại du͙© vọиɠ do: mắt, tai, mũi, lưỡi, thân và ý niệm mà ra. Thất tình lục dục chỉ những ham muốn và trạng thái tình cảm của con người.