Chương 14

Edit: Ngọc

Đêm đã khuya, mọi thanh âm đều im lặng, chỉ có gió thu không biết mệt mỏi mà thổi quét lá khô trong đình, đùa mái giác kim linh(?).

Tùy Tùy nằm nghiêng trên giường, ngơ ngẩn nhìn ánh trăng trên đầu giường, không buồn ngủ chút nào.

Đúng lúc này, nàng nghe thấy tiếng ủng từ xa bước tới gần, sau đó là tiếng gõ cửa dồn dập.

Tùy Tùy đứng dậy khoác áo, đánh thức Xuân Điều đang ngủ ở giường bên ngoài.

Chờ đến khi bọn họ ra khỏi phòng, Cao ma ma đã ra tới cửa.

Người đến là nội thị của phủ Tề Vương, nhìn thấy Cao ma ma, thái độ của hắn khách khí thêm mấy phần "Tề Vương điện hạ đang đi tới Sơn Trì Viện."

Cao ma ma ngạc nhiên " Không phải tối nay điện hạ ăn tiệc ở Đông Cung sao?"

Theo lý thuyết nếu huynh trưởng trong dòng họ đại hôn, Hoàn Huyên là đệ đệ thì nên ở lại bữa tiệc đãi khách thay huynh trưởng, chờ đêm khuya tịch tán, phần lớn sẽ nghỉ lại tại Đông Cung, bằng không cũng sẽ về vương phủ.

Cao ma ma trăm triệu lần không nghĩ tới hắn sẽ đi tới đây.

Chỉ là nếu suy nghĩ kĩ, bà cũng hiểu ra lí do tại sao hắn tới đây.

Người trong lòng gả cho huynh trưởng của mình, từ đón dâu, hôn lễ đến tiệc rượu, hắn đã nhẫn nại một ngày, hẳn là trong bữa tiệc đã xảy ra việc gì đó, vì thế nên hắn cuối cùng cũng không nhịn được nữa.

Tới Sơn Trì Viện này cũng là chuyện thuận lý thành chương, chính chủ động phòng hoa chúc, hắn cô gối độc khâm, càng thêm hụt hẫng.

Bây giờ ở đây có đồ giả, mặc dù không thể thay thế, nhưng cũng có thể an ủi đi chút nỗi khổ tương tư.

Cao ma ma nhớ tới điện hạ nhà mình, vừa đau lòng vừa lo lắng, không khỏi lại oán trách đồ "Hồng nhan họa thủy" Nguyễn Nguyệt Vi kia một lần trong lòng, luôn nói người ngoài không bằng người nhà, nhưng chỉ vì nữ tử này, hai anh em mãi cho đến hôm nay vẫn bằng mặt không bằng lòng.

Nội thị nói "Ma ma rửa mặt chải đầu lại một chút cho Lộc nương tử đi."

Cao ma ma cảm thấy điện hạ đang hồ nháo -- so với đi tìm một thế thân giả, không bằng cưới một chính phi đàng hoàng, lại nạp hai thϊếp thất trong sạch, còn không phải tốt hơn nhiều một nữ tử sơn dã sao?

Nhưng mà Hoàn Huyên từ trước đến nay nói một không hai, chuyện đã quyết định ai khuyên cũng không được. Giống như chuyện hắn chung tình với Nguyễn Nguyệt Vi, mặc kệ là ai tới khuyên, hắn cũng sẽ không quay đầu lại.

Cao ma ma thở dài, xoay người đi trang điểm cho Lộc Tùy Tùy.

Tùy Tùy uống rượu thù du, tuy đã cọ người bằng muối sạch, rồi dùng trà thơm súc miệng, nhưng uống nhiều rượu như vậy, trên người khó tránh khỏi vẫn còn mùi rượu.

Bản thân nàng không để bụng, Cao ma ma lại như lâm vào đại địch, lấy xiêm y chuẩn bị cho nàng mặc ra ướp hương đến hai lần, lại làm theo bí phương trong cung điều chế là viên thơm miệng, kêu nàng ngậm dưới lưỡi.

Tùy Tùy bị bà lăn lộn, giống như người gỗ để mặc Cao ma ma với bọn tỳ nữ đùa giỡn.

Cao ma ma kêu tỳ nữ một búi tóc cương quyết ngã ngựa(?) cho nàng, trên đầu cài trâm ngọc, ngọc sơ -- Nguyễn Nguyệt Vi thích màu sắc thuần tịnh thanh nhã, không thích hoàng kim quá tục quá "Nháo", bình thường chỉ thích mang các loại ngọc và trâm bạc màu trắng.

Trang điểm được một nửa, bên ngoài vang lên tiếng xe ngựa, Hoàn Huyên tới rồi.

Cao ma ma không dám để hắn đợi lâu, vội giúp Tùy Tùy thay một chiếc áo ngoài ngắn thêu hoa mẫu đơn màu trắng, váy lụa buông xuống, lại phủ thêm áo lông cáo trắng.

Trang điểm đã sẵn sàng, Cao ma ma lui về sau vài bước, dùng ánh mắt hà khắc đánh giá nàng một phen, cau mày gật gật đầu "Tạm được rồi, đi thôi."

Bà đưa Tùy Tùy tới sân ngoài của Hoàn Huyên xong, chu chu môi nói "Nương tử nhớ lấy, phụng dưỡng điện hạ là phúc khí của người...... Lần đầu tiên có lẽ có chút đau, ai cũng như vậy thôi, nhịn một chút là qua."

Tùy Tùy gật gật đầu.

"Nương tử cần phải hầu hạ điện hạ cho tốt, điện hạ nhân hậu, sẽ không bạc đãi nương tử. Lát nữa...... Tuyệt đối không thể va chạm với điện hạ."

Tùy Tùy nói được.

Cao ma ma lại dặn dò thêm vài lần, lúc này mới không tình nguyện mà đưa nàng vào.

Bên ngoài tẩm đường của Thanh Hàm viện chỉ có hai nội thị giữ cửa, hai tỳ nữ đang chờ dưới bậc, còn lại người hầu đều đã bị Hoàn Huyên cho lui.

Tùy Tùy nâng mành đi vào, hành lễ ở cửa "Dân nữ bái kiến điện hạ."

Sâu trong rèm truyền đến giọng nói trầm thấp "Vào đi."

Tùy Tùy đi đến trước mặt Hoàn Huyên.

Hoàn Huyên ngồi ở trên giường, trên cái bàn dài phía trước đặt một bầu rượu Già Lăng tần già điểu văn mạ vàng, một bộ gồm hai chén rượu, nến đỏ bên mép giường đốt cháy, ngược lại có vài phần hương vị động phòng hoa chúc.

Chỉ tiếc là không đúng người.

Hoàn Huyên nâng lên quơ quơ chén rượu, ngón tay thon dài khớp xương rõ ràng phản chiếu trên chiếc chén mạ vàng, thật là cảnh đẹp ý vui.

"Cao ma ma dạy dỗ ngươi không tồi." Hắn liếc mắt nhìn Tùy Tùy một cái, gật gật đầu.

Hiển nhiên hắn đã uống vào không ít rượu, ánh mắt mê ly, không còn lạnh lùng sắc bén giống như ngày thường, khóe miệng thậm chí còn mang theo ý cười nhợt nhạt.

Theo như hắn nói, thì lại giống như đang trêu chọc nàng bắt chước bừa.

Nhưng Tùy Tùy tựa như không nghe thấy, nàng chỉ ngơ ngẩn nhìn hắn, ánh mắt từ mi cốt anh khí của hắn, chậm rãi chuyển tới sống mũi cao thẳng, lại đảo qua môi mỏng khẽ chạm vào vành ly của hắn.

Dung nhan đã từng cho rằng sẽ không còn được gặp lại nữa bây giờ lại xuất hiện ở trước mắt, gần trong gang tấc, duỗi tay ra là có thể chạm vào.

Mặc dù thật ra có uống hết rượu của cả cái Trường An này, nàng cũng biết người trước mắt mình không phải người trong lòng nàng.

Nhưng mang theo vài phần men say, lừa mình dối người lại càng dễ hơn chút.

Giờ phút này nàng chỉ muốn lấp kín cái động trong lòng, không cho gió lạnh thổi vào nữa, cho dù là một gò tuyết, một khối băng, hay là một cây đao, lấp kín lại là được.

Hoàn Huyên cũng đang nhìn nàng.

Hai mắt nữ tữ như có xuân thủy long lanh bên trong, cất giấu toàn bộ nhu tình của mùa xuân.

Hoàn Huyên không che giấu ánh mắt nhìn nàng nữa, nhíu nhíu mày, nhìn thoáng qua bầu rượu "Rót rượu."

Tùy Tùy đem nhẹ vén ống tay áo lên trên cánh tay, nâng bầu rượu lên rót vào trong chiếc ly.

Chờ nàng rót xong, Hoàn Huyên nhấc mí mắt lên nhìn nàng "Có thể uống rượu không?"

Tùy Tùy gật gật đầu.

Hoàn Huyên đẩy chiếc ly rỗng đến trước mặt nàng.

Tùy Tùy rót đầy một ly, buông bầu rượu, nâng chén rượu lên uống một ngụm.

Không nghĩ đến trong bình rượu được mạ vàng vô cùng khéo léo, lại đựng loại rượu thiêu đao tử kém nhất trong quân doanh.

Rượu đi vào cổ họng, Tùy Tùy thình lình bị sặc một chút, vội vàng buông chén rượu xuống quay mặt đi che miệng ho khan hai tiếng.

Khi quay đầu lại, trong mắt có ánh lệ mông lung, khóe mắt nhiễm sắc đỏ.

Nam nhân chấp nhất với chén rượu bình tĩnh nhìn nàng, bỗng nhiên bỏ cái ly xuống, nhẹ nhàng chế trụ cổ tay nàng, ấn nàng lên trên bàn.

Bầu rượu và chén rượu lăn xuống, rượu văng đầy đất, trong vòng tay ấm áp như xuân trướng thở ra hơi thở mờ mịt say lòng người.

Nữ tử bị tầng tầng lớp lớp quần áo phức tạp bao vây lấy, vạt áo rộng mở, đai lưng lại gắt gao buộc chặt, giống như một đóa mẫu đơn nở rộ rực rỡ.

Nàng trước sau ngóng nhìn hắn như vậy, đôi mắt xanh lưu li phản chiếu ánh nến, giống như đang thiêu đốt.

Tại sao một người lại có ánh mắt như vậy? Thật giống như trong ánh mắt nàng thật sự thiêu đốt hai ngọn lửa, mà nhiên liệu là cả linh hồn nàng.

Hắn nằm mơ cũng muốn một người khác có thể dùng ánh mắt như vậy nhìn mình, nhưng mà người nọ vĩnh viễn ái muội không rõ, vĩnh viễn giống thật mà lại là giả, khiến cho hắn trằn trọc ngờ vực.

Không ai có thể thờ ơ với phong cảnh diêm dúa như thế này, càng không ai có thể toàn thân lui về dưới ánh mắt này.

Hoàn Huyên cũng không có ý muốn lui bước, nếu hôm nay đêm khuya mà hắn vẫn tới đây, vậy là đã hạ quyết định xong rồi.

Tùy Tùy cảm thấy bị một trận đau đớn bén nhọn đánh úp lại, cả người như bị xé thành hai nửa, so với việc như bị đầu mũi tên cắm vào người chỉ có hơn chứ không kém. Nàng không nhịn được hô đau một tiếng.

Hoàn Huyên chợt dừng lại, dùng tới cánh tay ngồi dậy, nhăn nhăn mày, lạnh lùng nói "Đừng lên tiếng."

Tùy Tùy nghe lời cắn môi dưới, nàng rất biết chịu đau đớn.

Huống chi cơn đau này làm sao sánh với nỗi đau dày xéo trong lòng được, thật sự không tính là gì, ngược lại nàng còn tìm thấy vài phần phóng túng giải thoát trong nỗi đau này.

Nàng cắn môi đến trắng bệch, trên trán thấm ra mồ hôi lạnh, đau đến rơi nước mắt chảy ra hai bên khoé mắt.

Hoàn Huyên thường ngày hay tập võ, lại có chút say, phảng phất như muốn muốn phát tiết hết nỗi phẫn uất ra ngoài, không chịu dễ dàng buông tha cho Tùy Tùy.

Nếu như đổi thành Nguyễn Nguyệt Vi, hắn đương nhiên không nỡ bắt nàng chịu khổ, nhưng trước mắt chỉ là một thứ đồ giả, hắn cũng không còn chút tâm tư thương hương tiếc ngọc nào.

Cơ thể Tùy Tùy sau khi bị thương còn chưa được hồi phục lại như cũ, lại là lần đầu, rất nhanh đã không duy trì được, khuôn mặt thất sắc, môi cũng trắng bệch.

Thân thể dần dần chết lặng, trái tim đau đớn co rút hết lần này tới lần khác.

Khóe mắt nàng lại ướt, vệt nước mắt dài dưới ánh nến tạo ra ánh sáng trong suốt.

Nước mắt cũng không đổi được thương tiếc của Hoàn Huyên, ngược lại khơi dậy thứ bí ẩn lại âm u này đó trong đáy lòng hắn, cùng với cảm giác say, giống như cuồng phong thổi quét khắp người hắn, làm hắn chỉ muốn phá hủy, bẻ gãy nàng.

Hắn phảng phất như không biết mệt mỏi.

Cuối cùng một ngọn nến cũng châm hết, chỉ còn chiếc cửa sổ giấy chiếu sáng, không biết là do ánh trăng chiếu vào hay vì trời đã sáng.

Hoàn Huyên nương theo ánh sáng mỏng manh này nhìn nàng.

Dưới ánh sáng mông lung, tương tự tới bảy phần biến thành chín phần.

Hoàn Huyên chỉ cảm thấy có một cỗ nhiệt huyết xông lêи đỉиɦ đầu, khi hoảng hốt liền buột miệng thốt ra "A Đường......"

Ngay sau đó hắn kinh ngạc phát hiện ra mình đã gọi tên của Nguyễn Nguyệt Vi, dừng động tác, máu nóng sôi trào ngay lập tức lại bị dập tắt.

Tùy Tùy mở mắt ra, trong mắt có mấy phần buồn ngủ và mê mang. Một lát sau, ánh mắt của nàng tỉnh táo lại một chút, tràn đầy nhu tình như rượu xuân.

Nàng giống như không phát hiện ra, vừa nãy hắn mới gọi tên một nữ tử khác, cũng không biết là không nghe rõ, hay là nghe không hiểu.

Nàng nâng tay lên, nhẹ nhàng xoa sườn mặt hắn.

Còn chưa chạm đến, đã bị nam nhân bắt được ấn lêи đỉиɦ đầu.

Ánh mắt của nàng phảng phất như có ma lực, làm máu trong cơ thể hắn lại sôi lên.

Hắn giận dỗi mà tra tấn nàng, không biết qua bao lâu, cửa sổ giấy càng ngày càng sáng, tia nắng ban mai ấm áp chiếu vào, phía xa vang lên tiếng lên trống, bây giờ thì trời đã sáng thật rồi.

Hoàn Huyên lui ra ngoài, kêu tỳ nữ tới rửa sạch, tự tới tịnh thất tắm gội thay quần áo.

Hai tỳ nữ đều là người của vương phủ đến đây, gương mặt có chút lạ lẫm.

Khi hai người tiến vào phòng liền hoảng sợ, chỉ thấy cả phòng hỗn độn, giống như đã từng bị một cơn lốc càn quét, tất cả đồ vật đều vứt bừa bãi lung tung không đúng chỗ.

Bọn họ đỏ bừng mặt, cúi đầu nhìn chân đi đến trước giường.

Mắt Tùy Tùy khép lại đến không mở được ra, nhưng thật sự không có thói quen được người khác hầu hạ, mạnh mẽ chống đỡ ngồi dậy.

Trung y mong manh từ chỗ đầu vai chảy xuống, Xuân Điều đυ.c lỗ nhìn vào, đã thấy trên da thịt trắng nõn của nàng đan xen vết đỏ dày đặc.

Tùy Tùy nhặt lại xiêm y, ngáp một cái, bảo bọn họ đặt chiếc thau đồng xuống, nhận lấy khăn vải trên tay một người trong đó "Ta tự làm, các ngươi đi thay đệm giường là được rồi."

Lau người, thay một trung y sạch sẽ, bọn tỳ nữ đã thay đệm giường xong, Tùy Tùy chui vào trong chăn ngã đầu liền ngủ.

Hoàn Huyên tắm gội xong, ra khỏi tịnh thất, trở lại phòng ngủ, đang muốn bổ cái giác(?), lại thấy nữ thợ săn kia không khách khí chút nào mà chiếm dụng giường của hắn.

Tuy rằng bọn họ đã làm chuyện thân mật nhất với nhau, nhưng vẫn là hai người xa lạ, bây giờ mặt trời lên cao, cảm giác say cũng bay biến sạch sẽ, dù thế nào hắn cũng không thể cùng chung chăn gối với một người xa lạ được.

Hắn cau mày đi đến mép giường, đẩy vai nàng một chút, nữ thợ săn kia phát ra âm mũi, lông mi giật giật, nhưng không tỉnh lại, chỉ trở mình tiếp tục ngủ.

Hoàn Huyên lại muốn đẩy nàng, thấy sắc mặt tái nhợt của nàng, lại nhớ tới điểm hồng mai giống như là vết máu dính trên váy áo của nàng đêm qua, liền thu tay lại.

Hắn mặc áo ngoài vào, phủ thêm áo lông, liền truyền lệnh xuống chuẩn bị ngựa xe hồi vương phủ.

Tùy Tùy ngủ một giấc đến khi mặt trời lên cao, tỉnh lại ngồi dậy giật giật, chỉ cảm thấy nơi nào cũng đau, như vậy thì đừng nói là luyện đao luyện kiếm, chỉ sợ ngay cả đi đường cũng khó khăn.

Nàng chịu đau ngồi dậy, đang muốn đi tới mặc xiêm y bên mép giường, có người nghe thấy động tĩnh thì đi tới, lại là Xuân Điều "Nương tử người tỉnh rồi?"

Nàng thần sắc phức tạp, vừa vui mừng vừa lo lắng, nương tử nhà nàng rốt cuộc cũng được như ước nguyện, nàng đương nhiên rất cao hứng, nhưng tối hôm qua Thanh Hàm viện sáng đèn một đêm, Lộc Tùy Tùy không có kinh nghiệm, chỉ sợ phải chịu không ít đau khổ.

Tùy Tùy nói " Bây giờ là mấy giờ?"

Xuân Điều nói "Giữa trưa rồi, nương tử ngủ nửa ngày, tại sao sắc mặt còn kém như vậy......"

Tùy Tùy đang muốn trả lời thì có hai người vòng qua bình phong đi tới, là hai tỳ nữ lạ mặt tối hôm qua, một người trong đó tay cầm chiếc khay bê đồ ăn, trên khay đựng một chén sứ trắng lớn, vẫn còn nóng hổi, tràn ngập vị thuốc chua xót.

Cao ma ma còn đi theo phía sau.

Xuân Điều nói "Đây là?"

Ánh mắt của tỳ nữ bê khay có chút lập loè "Đây là chén thuốc điện hạ ban cho nương tử......"

Xuân Điều dù sao cũng là tì nữ lớn, suy nghĩ kĩ một chút sẽ biết được cái gọi là "Chén thuốc" kia nhất định là thuốc tránh thai.

Thân phận như vậy của Tùy Tùy đương nhiên không có tư cách sinh con cho Tề Vương, đạo lý này nàng hiểu, nhưng hiểu thì hiểu, không khỏi chua xót thay cho nàng -- là thuốc có ba phần độc, thuốc tránh thai này đều là đồ tính hàn, dùng nhiều hại thân, ban đầu nàng làm thứ sử trong phủ, có những di nương khi còn trẻ uống quá nhiều thuốc tránh thai, sau này rất khó có con được nữa.

Nàng như muốn nói lại thôi " Trước đó nương tử bị thương, vẫn luôn uống thuốc, không biết có phản ứng với thuốc này hay không...... Có thể uống ít một chút được không? Một chén lớn này mà uống vào, chỉ sợ không tốt cho cơ thể......"

Tùy Tùy đánh gãy nàng "Không có việc gì, ma ma đưa thuốc cho ta đi."

Cao ma ma nhìn khuôn mặt nhỏ trắng thảm thương của cô bé nhỏ kia, trong lòng liền nói tạo nghiệt.

Thuốc tránh thai này là thuốc điều chế trong cung, dược tính so với bình thường càng mạnh hơn, lâu khỏi nhẹ thì khí hư thể hàn, nặng thì không thể mang thai được nữa.

Nhưng điện hạ còn chưa cưới chính phi, trăm triệu không thể để nàng sinh con trưởng được.

Nàng tiếp nhận khay trong tay tỳ nữ kia, môi nhấp miệng ly, đôi tay run nhè nhẹ.

Tùy Tùy không chút do dự bưng chén thuốc lên, ngẩng cổ, uống mấy ngụm là xong.

Chờ khi Cao ma ma cùng hai tỳ nữ kia rời đi, Tùy Tùy thấy Xuân Điều muốn nói lại thôi, cười cười với nàng "Ta biết đó là thuốc tránh thai."

Dừng một chút "Ta cũng không ngốc."

" Vậy tại sao nương tử......" Xuân Điều kinh ngạc.

Tùy Tùy nói " Nếu đã phải uống, uống sớm chút cho được sống yên ổn sớm. Ta còn có chút mệt, ngủ tiếp một chút, ngươi cũng đi nghỉ ngơi đi."

Xuân Điều còn có chút không yên tâm, nhưng nàng cũng hiểu, mặc cho ai đã trải qua chuyện như vậy, đều sẽ muốn im lặng một mình, đi ra ngoài mà mỗi bước đều lưu luyến.

Trong phòng chỉ còn lại một mình Tùy Tùy.

Nàng cong chân ôm đầu gối, cằm đặt trên đầu gối ngồi một lúc, không biết có phải là thuốc tránh thai đã bắt đầu có tác dụng, hay là do đêm qua quá điên cuồng, bụng nhỏ của nàng lại đau.

Vì thế nàng nằm xuống, cuộn hai chân lên.

Đây là điều nàng mong muốn từ lâu đã trở thành hiện thực, nhưng đây là điều mà nàng muốn thật sao?

Ý lạnh từ lỗ hổng trong lòng chảy ra, thấm vào khắp người, sâu vào cốt tủy nàng.

Tác giả có lời muốn nói khi viết chương này đúng lúc đang nghe lão ca ca hát 《 Sưởi ấm 》, rất êm tai, đề cử ~

Tìm thế thân là không đúng, mọi người đừng học nam nữ chính ha

Xin lỗi mọi người vì sự chậm trễ này😭 vì một số sự cố mà chương này chưa có beta, chúng mình sẽ nhanh chóng sửa lại💚