Cung nhân Ngô thị run rẩy quỳ trước đại điện, liếc nhìn hoàng thượng, sau đó rút đao đâm về phía thái tử. Diệp Khanh càng chắc chắn người này là người của hoàng thượng tức thì rút đại đao bên hông gạt văng thanh đao trong tay Ngô thị. Những tinh binh của lão mai phục xung quanh cũng nhất tề giương đao đánh cấm vệ quân.
Thái tử thấy kế hoạch bị thay đổi thì muốn lại gần hỏi Diệp Khanh, nhưng Dương Lịch đâu thể để y làm vậy. Một tay kéo Ngô thị đứng dậy, nàng ta lập tức rút đoản đao giấu trong giày ra đâm thẳng về phía thái tử.
Diệp Khanh là võ phu, lão chỉ cho rằng thái tử đã gửi thư cho lão thì ắt sẽ có chuẩn bị trước nên không cần lo lắng, còn một cung nhân nhỏ bé như Ngô thị cũng không cần đích thân lão ra tay. Người đáng gϊếŧ nhất lúc này chính là tên cẩu hoàng đế, một khi gã chết đi rồi, cháu trai lão có thể đường đường chính chính lên ngôi, giang sơn sẽ thuộc về tay thái tử. Thế nên lão nhận định chỉ cần gϊếŧ hoàng đế và Dương Lịch mọi chuyện sẽ xong xuôi. Nhưng lão nào có ngờ thái tử không biết gì. Ngô thị cũng không phải người thường, cô ấy giống như chim ưng vồ mồi, vừa nhanh vừa chuẩn, chỉ vài chiêu thái tử đã bỏ mạng. Lão gϊếŧ hoàng đế xong, quay lại tìm kiếm Dương Lịch thấy hắn đang nâng ly rượu mỉm cười.
“Trấn quốc tướng quân ngoài biên ải không hay, yến tiệc lần này chính là Hồng môn yến, phụ hoàng thấy người công trạng đầy mình, e ngại bấy lâu, lại thêm kẻ ác gièm pha, đặt điều vu khống. Cấm vệ quân đã điều, mai phục đã bố trí sẵn, chỉ đợi chim sẻ sập bẫy. Nay ta viết thư báo cho hay, mang theo thân binh, tiên thủ vi cường, thà mang tiếng bất trung chứ không thể chịu mất mạng, phí tâm huyết bao lâu. Hạ bút, Đông cung.”
Hắn đọc một mạch bức thư đã viết, cười gằn nhìn lão. Diệp Khanh hoảng hốt nhìn xung quanh, chợt thấy cháu mình nằm trong vũng máu, Ngô thị đã lủi mất từ khi nào. Lão thét lớn lao từ trên ngai vị xuống vung đao chém Dương Lịch.
Nhưng hắn đâu còn là tứ hoàng tử vô dụng nữa.
Bấy lâu nay, hắn đóng cửa trong cung An Ninh chỉ để trồng hoa thôi sao? Cái chết của mẹ hắn cũng có công rất lớn của cố hoàng hậu, hắn đã thề phải khiến bà ta chết không toàn thây. Tiếc thay độc phụ đó đã chết, lại không phải chết dưới kiếm của hắn.
Hắn có sức trẻ võ công lại không kém. Tuy Diệp Khang tuổi cao sức yếu nhưng người xưa nói rất hay, gừng càng già càng cay. Trấn Quốc vương đâu phải kẻ phàm, công trạng của lão không biết bao nhiêu mà kể, cả đời chinh chiến trải qua trăm trận lớn nhỏ, đâu phải chưa gặp địch thủ chưa lâm tuyệt cảnh.
Dương Lịch so tài với lão xem ra có phần thua thiệt, bị lão liên tiếp đả thương. Đương lúc Diệp Khang cho rằng lão có thể trả thù cho cháu trai rồi thì một đội quân hùng hậu, binh giáp chỉnh tề ập vào giúp cấm vệ quân, chế phục đám thân binh của lão.
Tướng cầm đầu là một kẻ lưng hùm vai gấu, mày rậm mắt to, không ai khác chính là Tả tướng quân. Họ Tả vừa đến, tình thế liền đảo lộn.
Hai người họ một trái một phải ra sức muốn lấy mạng lão, Diệp Khanh cuối cùng thất bại. Dương Lịch vung kiếm, xuyên thẳng vào tim lão. Cuộc đời chinh chiến của lão cứ thế tan vào hư vô.
Sau đó sách sử truyền lại, thái tử và Trấn Quốc vương Diệp Khanh âm mưu tạo phản gϊếŧ chết hoàng đế bị tứ hoàng tử là Dương Lịch và Tả tướng quân diệt trừ, còn những việc đằng sau ít ai biết được. Dương Lịch là huyết mạch hoàng gia duy nhất còn sót lại, chúng khanh nhất loạt đưa hắn lên làm tân hoàng. Sau lần chiến đấu ấy, Tả tướng quân thấy hắn anh dũng, uy nghi thì hết lòng trung thành với hắn.
Sau khi đăng ngôi, Dương Lịch đại xá thiên hạ, nhà họ Diệp vốn dĩ phải bị tru di cửu tộc nay đổi thành tam tộc. Lo liệu chu toàn mọi việc thì đã vào tháng Năm, lễ đăng cơ được tổ chức trọng thể. Hắn nắm tay Mạt Ly đưa nàng lên đài cao, nhìn xuống chúng bề tôi quỳ rạp cung phụng phía dưới.
Ban đầu lúc hắn muốn lập Mạt Ly làm hậu, các đại thần đều cực lực phản đối, cho rằng nữ nhi nhà họ Tô không xứng với vị trí mẫu nghi thiên hạ này. Hắn nghịch hoàng bào, cười nói, “Các ái khanh đã quên cái sai của tiên hoàng rồi sao?”
Cái sai của tiên hoàng là để ngoại thất nắm binh lực chủ chốt, là sủng ái thiên vị một hoàng tử mặc y làm càn, là sinh ra một đứa con bất trung bất hiếu như Dương Lịch hắn.
Mạt Ly mặc quần áo đỏ lộng lẫy đứng bên hắn cười điềm đạm, “Chúc mừng bệ hạ giành được giang sơn.”
Hắn nghe hiểu ý trong lời nói nhưng không muốn chấp nhất với nàng, chỉ mỉm cười bảo: “Hoàng hậu, trẫm không cần hoa nhài khắp giang sơn, chỉ muốn một đóa hoa nhài duy nhất là nàng.”
Hắn không để ý thấy nụ cười dần gượng gạo của nàng.
Hắn vẫn ở cung An Ninh trước đây. Hoa nhài tự tay hắn trồng đã nở, hương thơm thoang thoảng bay khắp cung điện. Đêm khuya tịch mịch, ngọn nến hoa sáng tỏ. Hắn trộm cười, không ngờ tân nương của hắn lại đội khăn trùm đầu. Trong cung cấm nào có quy tắc như vậy, nhưng chỉ cần nàng muốn thì hắn sẽ chơi với nàng.
Hắn cầm gậy như ý, nhẹ nhàng vén tấm trùm đầu thêu long phụng trình tường, gương mặt thiếu nữ dần lộ ra dưới ánh nến chập chờn.
Bỗng đâu sấm đánh ngang tai, hắn giật mình gậy như ý rơi xuống gãy làm đôi. Tân nương sợ hãi quỳ rạp xuống đất.