Chương 5: Tan nát

Thế rồi một cơn mưa như trút nước, hoa nhài vừa nở rộ nát tan, hương thơm cũng tan biến.

Hắn thở dài não nuột nhìn Tô Doãn quỳ dưới đất tạ tội, xoa xoa thái dương. Hắn cười nhạt, phẩy tay áo bỏ đi.

Hắn không thể trừng phạt nhà họ Tô. Có lẽ đây là cái giá cho những lỗi lầm của hắn. Gϊếŧ anh, hại cha. Cho nên hắn không thể có được người hắn yêu thương.

Không biết nàng đã đi đâu.

Hoa tàn rồi lại nở, nhưng người xưa mãi chẳng quay về.

Mạt Ly là người hắn yêu nhất, nhưng không phải người duy nhất. Tân nương thay thế Mạt Ly chính là hoàng hậu của hắn, là mẹ của thái tử. Nàng ấy là người thông minh tinh nghịch, biết tiến biết lùi, lại hết lòng yêu hắn.

Với sự sủng ái của hắn, hoàng hậu hạ sinh một tiểu công chúa giữa đêm tháng Năm, hoa nhài trong cung An Ninh nở rộ. Hiếm khi nở đẹp đến thế, hắn vui vẻ nhìn đứa con gái mới sinh, miệng lẩm bẩm, “Mạt Ly, Mạt Ly…”

Hoàng hậu mỉm cười nhìn hắn, yếu ớt nói: “Có thần thϊếp.”

Hắn chợt bừng tỉnh, ngơ ngác nhìn nàng.

Hoàng hậu vẫn cười, nhưng nụ cười dần tắt. Ánh đèn chao đảo. Trận mưa gió năm nào một lần nữa xuất hiện. Cung An Ninh chìm trong làn mưa ngập trời, tiểu công chúa cất lên tiếng khóc bi ai rồi bỗng lặng ngắt như tờ.

Hôm sau khắp hoàng cung phủ một màu trắng xóa, giống như tuyết lạnh mùa đông. Hoa nhài trong cung An Ninh bật rễ, cả cung điện chìm trong tang thương chết chóc.

Hoàng hậu Tô Mạt Ly và tiểu công chúa An Ninh đều được đưa vào khu lăng mộ hoàng gia. Hoàng thượng lâm bệnh nặng ở lỳ trong cung An Ninh, không ai gặp được. Thái tử xin cầu kiến cũng bị đuổi về.

Không ai biết hắn làm những gì, chỉ có cung nữ Ngô thị biết.

Hắn ngồi giữa căn phòng bị chính mình đập phá, ôm nhành hoa nhài bằng ngọc trong tay vuốt ve không ngừng. Nàng ta thấy chủ mình ngồi thẫn thờ giống như trước kia khi mẫu phi hắn tạ thế thì không khỏi đau lòng.

Nước mắt hắn lăn xuống, vị quân vương cả đời chưa từng đổ lệ giờ khóc như đứa trẻ.

Hắn khóc thương cho hoa nhài chớm nở đã tàn, cho đứa con vừa chào đời của hắn, khóc thương cho người đã bầu bạn với hắn chục năm nay, khóc thương cho đứa con trai mất mẹ, khóc thương cho người mẹ đã khuất bị ghẻ lạnh của hắn, khóc thương cho cuộc đời đầy biến động của chính hắn.

Cũng khóc thương cho mối tình đứt gánh tương tư.

Có lẽ nước mắt cả đời hắn đều đã chảy hết. Hắn bình thản ngã xuống, giờ hắn không còn nước mắt để khóc thương cho đứa con trai mất cả cha lẫn mẹ nữa rồi.

Hoa nhài trong cung An Ninh chẳng nở được nữa, thái tử kế vị đã cho niêm phong nơi đó lại. Bởi vì ở đó giống như có một mầm cây trúng lời nguyền cứ đeo bám y trong giấc mộng, khiến mỗi khi choàng tỉnh gối ngọc đều thấm đẫm nước mắt. Có lẽ đó không phải nước mắt của y mà là nước mắt của người cha đã khuất.