Chương 3: Tuyệt vọng

Hắn bước vào phòng, cũng không ấm hơn bên ngoài là bao, có lẽ do nàng vẫn luôn mở cửa sổ. Hắn còn trộm nghĩ có lẽ nàng mở cửa đợi hắn chăng, có lẽ nàng cũng có tình ý với hắn.

Hắn nhìn chằm chằm nàng trong gương. Nàng vốn thanh cao không nhiễm bụi trần, nay khi mặc quần áo cưới đỏ rực lại không giấu nổi vẻ quyến rũ rực rỡ. Nếu như người được ban hôn với nàng là hắn thì hắn sẽ vui sướиɠ biết bao.

Nàng đứng dậy, thong thả nói: “Sao hoàng tử lại tới đây giờ này?”

Hắn đưa tay muốn nắm lấy nàng. Mạt Ly rũ ống tay áo che kín đôi tay ngọc. Tay hắn ngừng lại giữa không trung, lòng hắn quặn thắt lại. Hắn vẫn cố chấp nói: “Nếu nàng không muốn lấy thái tử, ta có thể khiến hoàng thượng bãi bỏ mối hôn sự này.”

Nàng lạnh lùng nhìn hắn, “Tứ hoàng tử chớ hiểu lầm, mối hôn sự này tiểu nữ cầu còn chẳng được. Từ nay xin hoàng tử đừng đến tìm tiểu nữ nữa, tránh hiềm nghi không cần thiết.”

Hắn chợt thấy uất hận. Hận hơn cả lúc hoàng đế bỏ mặc mẹ con hắn, hận hơn cả lúc hoàng đế không nhìn mặt mẫu phi hắn lần cuối, hận hơn cả lúc hoàng đế gán ghép cho hắn tội mưu phản, hận hơn cả lúc hoàng đế không nói với hắn lời xin lỗi.

Hắn hận nàng hơn hận hoàng đế.

Ít ra hoàng đế chưa từng cho mẹ con hắn bất cứ hi vọng gì, hắn cũng chưa từng gọi người là cha. Còn nàng. Tại sao lại đến đưa rượu tiễn hắn, tại sao lại lúc xa lúc gần với hắn, cho hắn hi vọng rồi lại khiến hắn tuyệt vọng?

Cũng phải, hắn có là cái gì đâu. Làm lương đệ của thái tử đương nhiên tốt hơn làm chính phi của một hoàng tử thất sủng không biết còn sống được mấy ngày như hắn.

Mấy ngày sau bên tai hắn đều là mấy lời phản trắc, lòng hắn cũng rung động. Hắn thực sự mưu phản rồi.

Nhưng tâm tư của hắn sâu thâm khó lường, làm sao không nhận ra đám người này đều thuộc phe thái tử? Hắn giả như không biết, nghe theo bọn họ sắp đặt.

Đồng thời hắn dùng thủ đoạn thông qua hộ vệ thân tín đã cài bên người thái tử mười năm nay lấy được thư thái tử gửi cho thủ lĩnh cấm vệ quân, đây là lá bài duy nhất hắn có. Lần bị hãm hại lúc trước vốn định sẽ dâng lên hoàng thượng, chẳng ngờ thái tử lại ra tay trước đổ hết tội trạng lên đầu nhị hoàng tử.

Bấy nhiêu đương nhiên vẫn chưa đủ, muốn lật đổ hoàn toàn thái tử thì phải đánh một đòn trí mạng. Hắn giả bút tích thái tử đánh tráo với thư thái tử truyền cho Trấn quốc vương Diệp Khanh vốn đang đóng quân ngoài biên ải. Trấn quốc vương là cậu của hoàng hậu, chính là hậu thuẫn lớn nhất của thái tử, tất nhiên cũng là mối tai họa ngầm mà hoàng thượng luôn dè chừng. Trấn quốc vương vừa dẹp loạn quân Hung Nô, sắp về kinh thành báo cáo chiến tích.

Trong thư hắn viết muốn lão lần này hồi kinh mang theo đội quân thiện chiến nhất, có việc dùng tới. Hắn còn viết lần này rất có thể là Hồng môn yến, một đi không thể trở lại.

Quả thực hắn đã bày một bàn tiệc Hồng môn, hắn điều động cấm vệ quân nhờ sự giúp sức của thái tử. Vị thái tử này đinh ninh nghĩ rằng hắn sẽ tạo phản bức vua thoái vị, sau đó sẽ nhờ Diệp Khanh trừng trị phiến quân phản loạn, như vậy vừa củng cố địa vị thái tử vừa yên lòng vua cha, thể hiện sự trung thành của nhà họ Diệp. Nhưng hắn không ngờ bản thân mình cũng rơi vào một tấm lưới khác.

Hồng môn yến đến. Diệp Khanh quỳ trước mặt hoàng đế, thuật lại tình hình chiến trận, mắt dáo dác nhìn xung quanh. Cấm vệ quân canh giữ xung quanh vốn là thái tử chuẩn bị để hãm hại hắn nhưng lại khiến Diệp Khanh hiểu nhầm. Xưa nay hoàng đế luôn nghi kị võ tướng, công càng cao, binh quyền càng lớn, càng là mối đe dọa trực tiếp đến ngai vị, hống hồ Trấn quốc vương đây còn là ngoại thất phe thái tử. Thái tử mấy bận dùng thủ đoạn diệt trừ huynh đệ càng khiến hoàng đế nghi ngờ đức hạnh của y, bấy lâu nay tuy vẫn luôn dung túng cho y làm càn nhưng đề phòng trong lòng càng lúc càng lớn. Diệp Khanh làm theo bức thư giả mạo điều động hai đội binh lính. Một đội trực tiếp theo lão vào kinh, một đội quân tinh nhuệ thiện chiến giả làm thương nhân, dân thường đi vào, sau đó bố trí đưa vào làm thái giám mai phục quanh đại điện. Lão chắc mẩm số quân lính của mình ăn đứt cấm vệ quân nên rất an tâm, khi được ban tọa thì gật đầu với thái tử.

Hành động đã lọt này vào mắt hoàng đế, người hốt hoảng nhìn xung quanh thấy thái giám đều là người lạ mặt trước nay chưa từng thấy. Hoàng đế vội nói thầm với thái giám bên cạnh, cho đòi Tả tướng quân thống lĩnh quân đóng ở kinh thành, hạ mật chỉ nhanh chóng đến hộ giá.

Sau đó hoàng đế cố gắng kéo dài thời gian, sai một đám vũ nữ lên múa. Dương Lịch cười vui vẻ, chuyện này sớm đã nằm trong dự liệu, trong đám ca nữ ấy có một cung nhân theo hắn từ nhỏ, đã giấu sẵn đao trong người, lúc nàng múa động tác hơi gượng gạo khiến tất cả mọi người đều chú ý. Hoàng thượng uống chén rượu đã bỏ chút thuốc, cũng không có gì chỉ là thứ làm người ta ngứa hầu, ho vài tiếng sẽ khỏi.

Nhưng vài tiếng ho này chính là mấu chốt của kế hoạch.

Cung nhân nghe tiếng ho, luống cuống đánh rơi thanh đao giấu trong người, tất cả mọi người đều hoảng hốt, duy chỉ có Dương Lịch và thái tử là không ngạc nhiên. Thái tử cho rằng đó là người mà tứ đệ của mình dùng để ám sát thì không khỏi thầm mỉa mai, “Đúng là vô dụng, một ả nha đầu lóng ngóng như vậy cũng dám đi hành thích.”

Y còn chưa kịp gào lên đòi trói ả cung nhân ấy lại, hoàng thượng và Diệp Khanh đã gấp đến độ đứng dậy, cùng cao giọng: “Người đâu, mau bắt thích khách.”