Chương 7. Rời đi Vinh gia

Một đêm qua, Vinh gia ồn ào huyên nào đến gần sáng, chủ mẫu ngã bệnh, tiền viện bị cháy, đến tận hừng đông khi ánh mặt trời bắt đầu chiếu xuống mái ngói màu son, chỗ viện của Vinh Mục Đường ẩn ẩn vẫn còn khói bốc lên.Về phần Tống Tử An, đêm qua liên lục uống thuốc lau người, đến sáng liền cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều, cũng không còn thấy rét lạnh như hôm qua nữa. Y thần thanh khí sản, dẫn Dung cô và hai nha đầu ôm một đống lớn sổ sách đến viện Vinh lão phu nhân.

Khi nha đầu Tú Ngọc vén rèm cho y vào, bên trong đã sớm có rất nhiều người, có Mục thị cùng Vinh Mục Đường ngồi trên chủ vị, bên dưới tất cả thϊếp thất, thứ tử thứ nữ đều ngồi một hàng dài, tập trung còn đông đủ hơn ăn tiệc Trung Thu hằng năm. Nhìn sắc mặt xanh trắng, đôi mắt thâm quầng của bọn người kia vì đêm qua hoảng loạn dập lửa, Tống Tử An không nhanh không chậm tiến lên hành cho Mục thị một cái lễ.

- Nhi tức gặp qua bà bà, chúc bà bà thân thể an khang.

Mục thị trong lòng thầm mắng:

" Ngươi đừng lại gây chuyện, thân thể ta mới có thể an khang!"

Nhưng ngoài miệng lại làm ra vẻ hiền từ - vẻ mặt trước nay chưa bao giờ xuất hiện trước mắt Tống Tử An, nói:

- Tử An đêm qua bệnh đã khỏi hẳn chưa? nếu còn không khỏe, sổ sách gì đó lại vội mang đến đây làm gì? cứ nghỉ ngơi vài hôm lại tính tới.

Tổng Tử An nghe Mục thị nói, lại nhìn đến sắc mặt trông đợi của bọn di nương, y chỉ cười cười, e là trong phòng này, ngoài Mục thị và Vinh Mục Đường, ai cũng mong y mau sớm giao lại sự vụ, mau chóng hòa ly.

- Bệnh tình của nhi tức đã khỏi hẳn, nên tranh thủ sáng sớm mọi người có mặt đầy đủ, liền mang sổ sách đến giao lại cho Vinh gia. Hi vọng sau này, chủ mẫu kế tiếp sẽ khiến Vinh gia phồn hoa tự gấm!

Y phất tay ra hiệu, hai nha hoàn bê hai chồng sổ sách cũng con dấu chủ mẫu đến, đặt lên bàn nhỏ chỗ Mục thị cũng Vinh Mục Đường, đám di nương bên dưới ánh mắt không rời khỏi được hai thứ kia, không thèm che giấu sự thèm muốn.

Tống Tử An trong lòng cười lạnh.

Vinh Mục Đường nãy giờ không có lên tiếng, lúc này nhìn đến số đồ trước mắt mình, lại nhìn đến Tống Tử An dung nhan khuynh diễm đứng cách hắn không xa, trong lòng dâng lên cảm giác luyến tiếc dữ dội.

- Nhất định phải làm đến mức này sao? ta hôm đó cũng đã cùng ngươi xin lỗi...

Tống Tử An nhìn hắn, bình tĩnh đáp:

- Chuyện ngươi cùng đại di nương hôm đó đến sân viện ta chẳng qua là giọt nước tràn ly mà thôi, phu quân cũng đừng nghĩ vì vậy mà ta mới quyết định hưu ngươi. Vinh Mục Đường, 3 năm qua chúng ta sống thế nào người bên ngoài không rõ, không lẽ bản thân ngươi cũng mơ hồ sao?

Sắc mặt Vinh Mục Đường đỏ lên, nhất thời không thể nói tiếp. Quả thật mấy năm qua, hắn có chỗ nào là bảo bọc cùng trên trọng vị nam thê này?

Tống Tử An nhìn một vòng người xung quanh phòng, cũng không ngồi vào vị trí của mình, nói:

- Bạc của quý này tất cả đã thu về nhập kho, các cửa hàng ta đều dặn dò người giúp Vinh gia coi sóc, nếu như có việc không đến đó xem xét được, thì mỗi tháng sẽ có người mang lợi tức đến Vinh phủ. Sau này chi cái gì, chi bao nhiêu, cũng không cần phải thông qua ta nữa. Tống Tử An, cáo từ!

Không đợi bất cứ ai kịp nói câu gì, y xoay người hướng ra cửa, lúc này, y thực sự cảm thấy bản thân như sống lại lần nữa, trút bỏ được gánh nặng vốn không phải của mình. Tống Tử An, bọn họ đối với ngươi vô tình cùng chỉ biết lợi dụng, hôm nay ngươi rời đi Vinh gia, liền thật xuất sắc đào cho cả nhà bọn chúng một cái hố, ngồi chờ chúng từng bước kéo nhau vào. Tống Tử An, ngươi thật là người có ân tất báo!

Dung cô thấy Tống Tử An sắc mặt phấn chấn hướng về phía sân viện của mình, cũng tiến lên khoác thêm cho y một lớp áo, sau đó im lặng không nói về đến chủ viện.

- Dung cô, đồ đạc đã cho người đóng rương hết chưa?

Dung cô cô, đang bận xếp mấy cây bút Tống Tử An đặc biệt thích vào hộp, liền trả lời:

- Đã xong, gia đinh đang chuyển ra xe ngựa.

- Rất tốt! Hôm nay, chuyển tất cả đồ đạc đến Trạch viện ta mới mua ở ngoại thành. Còn tất cả các gia nhân ở đây, khế ước bán thân đều do ta nắm giữ, nếu ai không nguyện ý đi theo ta, có thể ở lại Vinh gia.

Các nha hoàn, bà tử đều cúi đầu không đáp, hiển nhiên, tất cả đều chọn lựa đi theo Tống Tử An. Bọn họ là đang đánh cược, cược với tài trí của phu nhân, sẽ không để bọn họ chịu cực khổ.

- Chúng nô tỳ muốn đi theo phu nhân!

Tống Tử An xùy cười, nói:

- Về sau gọi ta công tử,,,không còn đại thiếu phu nhân nhà họ Vinh nữa.

Nói rồi, y nhìn lại một lần nữa căn phòng này, nơi y từng sống 3 năm, bây giờ nơi đây hoàn trả lại sự trống trải vốn có của nó. Tống Tử An nói nhỏ: Tạm biệt!

Y dẫn đầu đoàn người bước ra Vinh phủ, một hàng xe ngựa nối đuôi nhau đi về phía ngoại thành...