Chương 6. Đại lý tự khanh khi nào là tặc?

Vương Diệu rất nhanh mặc xong y phục được người mang đến, liền rất nhanh ra khỏi đại lý tự. Thực ra vết thương của hắn sau khi băng bó kỹ lưỡng, lại uống thuốc giảm đau đã tốt lên rất nhiều, nhưng khi vận kinh công, không tránh khỏi lại rỉ máu.Vương Diệu đứng trên tường thành Vinh Phủ, nhìn thấy ôn tuyền một chỗ vừa mới gặp người kia, cuối cùng vẫn không biết y ở viện nào, đành phải lặng im quan sát.

Trời không phụ lòng người, một khắc sau đó ở Tây Viện đèn đuốc sáng trưng, Vương Diệu nhìn thấy bà tử nha hoàn liên tục bưng chậu than ra vào phòng, lại có người không ngừng sắc thuốc! Đoán không lầm chính là nơi đó chính là chỗ ở của y!.

Đứng trên mái ngói của căn phòng kia, hắn nghe rõ ràng tiếng ho khan của người bên trong, chính là âm thanh này. Bàn tay Vương Diệu thật nhẹ nhấc một mảnh ngói nhỏ, trông xuống dưới. Bên trong căn phòng, người trên giường quấn từng lớp từng lớp chăn bông, không ngừng run rẩy, xung quanh có mấy người không ngừng quạt than sửi ấm cho y, nhìn không khí bên dưới thực là người người tấp nập.

Vương Diệu thở dài một hơi, những phụ nhân ngu xuẩn này, người bị cảm lạnh sao lại để đắp chăn nhiều như vậy, còn chê chưa đủ bí bách, một đám người còn quạt than, quạt đến hắn trên nóc nhà cũng muốn bị nướng chín, nếu để bọn họ tiếp tục quạt than ủ ấm,,, thì người kia ngày mai chắc chắn sẽ bị sốt đến ngốc mất.

Vương Diệu rất nhanh nghĩ ra ý định, lấy trong ngực áo ra một ống phảo nhỏ, châm ngòi, liền canh ngay tiền viện mà ném tới, ống pháo rất nhanh bắt cháy, đang làm sáng một mảng trên nóc nhà.

Rất nhanh có người gác đêm phát hiện điều bất thường, sau đó hô hoán.

- Người đâu, tiền viện cháy rồi,,, người đâu mau đến cứu hỏa...

Tiếng chiêng báo động vang lên liên hồi, mọi người cũng hốt hoảng chạy đến, gấp rút mang thùng đến giếng lấy nước dập lửa. Bọn gia đinh bắt thang leo lên chỗ lửa cháy lớn trên nóc để chữa cháy, bọn chúng tạt đến cả tiền viện đều ngập trong nước cũng khó lòng tạt đến mồi lửa ở chỗ cao,,, nhất thời đám người gấp đến giậm chân...

- Thiếu gia,,,đại thiếu gia mau ra ngoài,,,cháy rồi....

Vinh Mục Đường lúc này quần áo xộc xệch chạy ra, phía sau là một nữ tử y phục không chỉnh tề, vẻ mặt hốt hoảng...

Bên trong phòng Tống Tử An cũng nghe tiếng huyên náo, liền nói:

- Dung cô, các người ra ngoài xem, giờ này có chuyện gì lại ồn ào như vậy?

Một nha hoàn vội vã chạy vào báo:

- Đại thiếu phu nhân, nghe nói viện đại thiếu gia bị cháy. Mọi người trong phủ đang tập trung dập lửa.

Tống Tử An nghe nói liền hốt hoảng, ra lệnh:

- Các ngươi, tất cả chạy sang đó phụ giúp, nhất định không để đại thiếu gia có chuyện,,,nếu y chết,,,ta sẽ không thể hòa ly được rồi!!

Đám ma ma nghe vậy nhất thời cuống lên, dắt nhau chạy ra ngoài,,

- Đúng đúng,, không thể để phu nhân mang danh quá phụ,, người phải hòa ly nữa mà...

Rất nhanh đám người ồn ào trong phòng chạy khỏi, Tống Tử An thở dài một hơi,,,cổ hổng lại trướng ngứa, ho khụ khụ vài tiếng.

VƯơng Diệu trên nóc nhà nghe hết những đối thoại của bọn họ, y nhất thời không biết bản thân có tư vị gì, người này vậy mà là vị nam thê của Vinh gia kia sao? Y vừa nãy nói gì? Muốn hòa ly....

Không có thời gian tiếp tục nghĩ, Vương Diệu từ cửa sổ không nề hà bộ dáng nhảy vào, thân hình cao lớn một thân y phục đen, dọa đến Tống Tử An giật mình nhảy dựng...

Thấy y tròn mắt nhìn mình, Vương Diệu cũng không có giải thích, lấy nắp chậu than đậy lại tất cả, còn tiện tay dịch chúng ra xa đầu giường. Đưa ánh mắt lạnh lẽo nhìn đến Tống Tử An sắc mặt tái nhợt bên trong đống chăn bông.

- Thân thể đã sốt đến mức này, ngươi còn ủ ấp quạt nóng, là ngại nhân sinh của người rất dài có phải không?

Tiếp theo sau đó, trên người Tống Tử An một đợt rét lạnh ập đến, ba lớp chăn bông liền bị người kia soạt một cái xốc qua bên. Bàn tay y quơ ra liền muốn núp lại vào chăn, cũng bị người kia giữ chặt.

- Không được đắp!

Tống Tử An lần nghe thanh âm người này, mới nhận ra chính là kẻ mình vừa nãy mới cứu ở ôn tuyền, chỉ là giọng nói không có khàn đυ.c yếu ớt như lúc nãy, nhất thời y không nhận ra.

- Ngươi nhanh như vậy đã khỏe> đến đây để gϊếŧ ta diệt khẩu sao? Vị đại hiệp này,,,ta không biết ngươi là ai, không có uy hϊếp ngươi, ngươi ngươi....

Hắn thấy Tống Tử An gấp đến mức nói lấp, con hồ li bình tĩnh trao đổi điều kiện với hắn lúc nãy hóa ra cũng nhát gan như vậy a~

- Câm miệng. còn nhiều lời ta liền cắt đầu lưỡi ngươi!

Tống Tử An liền nhanh chóng ngậm miệng lại, trong lòng thầm mắng:

- Ngươi mới câm miệng, cả nhà ngươi đều câm miệng! Bạch nhãn lang!

Bàn tay to lớn buông hai cổ tay Tống Tử An ra, bên chậu nước đặt bên đầu giường, Vương Diệu vắt chiếc khăn ướt, có trật tự lau trên trán, trên mặt của y, bàn tay chạm phải da thịt y, một mảng nóng hổi!

Khi khăn ướt lau đến bên cổ y, Vương Diệu ánh mắt dời đi chỗ khác vẫn chuẩn xác thấm nước lên người y, giúp y hạ nhiệt. Tống Tử An lúc này rất lạnh, lạnh gặp phải nước, thân mình không chịu được khẽ run vài cái, vô thức né tránh động tác của Vương Diệu.

- Ráng một chút, rất nhanh liền xong.

Giọng nói trầm thấp nhưng mềm mại hơn rất nhiều, động tác ôn nhu săn sóc này, trượng phu 3 năm của y cũng chưa từng dành cho y 1 lần. Vậy mà một kẻ không rõ lai lịch, chỉ mới gặp chưa đầy 2 canh giờ lại ngồi bên giường chăm y bị ốm. Tống Tử An chỉ thấy thật giễu cợt trong lòng.

Nhìn đến ánh mắt chăm chú thấm khăn vắt nước của người kia, Tống Tử An xuất phát từ lòng cảm kích, liền hỏi:

- Vết thương của ngươi thế nào? đến đây thật vất vả?

Hắn vắt khô một mảnh khăn trắng, đắp lên trán y, sau đó nói:

- Cầm được máu, không đáng ngại. Ngược lại ngươi, thân thể quá yếu!

Không khí trong phòng có chút lạc lỏng, Tống Tử An không biết tiếp theo nên nói gì, bèn nói:-

- Đa tạ ngươi! Ta đều ổn, ngươi có thể rời đi rồi.

Bên ngoài từ xa đã nghe tiếng bước chân của đám người Dung cô cô trở lại, Tống Tử An liền nhắc nhở người kia rời khỏi, tránh gây ra hiểu lầm không cần thiết.

Vương Diệu cũng ước lượng được thời gian đã hết, gượng gạo đưa tay xoa xoa lên mái tóc y, dặn:

- Tiếp tục lau người, không được quạt than ủ ấm nữa. Ta tên Vương Diệu, đại lý tự khanh, Vương Diệu.!

Nói rồi, hắn lại theo đường cửa sổ rời đi, không để lại chút dấu vết, Tống Tử An thầm cảm thán:

- Đại lý tự khanh, rất may ngươi không phải tặc, nếu ngươi là tặc,,,thật quá nguy hiểm cho kẻ có tiền....khụ khụ khụ....