Chương 49

Vào một hôm gần tối, Trần Tâm Từ mời bạn thân đi ăn đồ ngọt, cô ấy ngồi chờ trong quán trà sữa ở gần cổng trường, bàn gần cửa sổ, như vậy có thể nhìn thấy học sinh đi lại trước cổng trường gần đó.

Sau một lúc lâu, bọn họ nhìn thấy Lạc Thiên Dịch đi ra cổng một mình, đồng phục đã thay ra, trên người là bộ đồ thoải mái đẹp trai, giày thể thao dưới chân sáng bóng.

Anh đứng ở ven đường, cúi đầu nhìn điện thoại di động, trên cổ đeo một chiếc tai nghe, có mấy cô bạn đi qua anh đều lén nhìn anh.

Thông qua tường kính trong suốt của quán trà sữa, Trần Tâm Từ chống cằm nhìn anh, trong lòng dâng lên ngọt ngào.

“Ương Ương, nếu tớ đưa trà sữa cho cậu ấy, liệu có chủ động quá không?” Trần Tâm Từ nói.

Đối với ý nghĩ này, cô ấy đã phấn khởi đến không yên rồi.

Cô ấy muốn tìm cơ hội nói chuyện với anh, nói cô ấy không hề thích Dương Đông Thần, một chút cũng không, cô ấy thích anh, cho đến bây giờ vẫn như thế không hề thay đổi.

Từ Ương là bạn thân của Trần Tâm Từ, ngày đó Lạc Thiên Dịch đánh nhau vì Trần Tâm Từ, đánh rất dữ dội, cô ấy cũng nhìn thấy nên cũng nghi ngờ Lạc Thiên Dịch thích Trần Tâm Từ, dù sao Trần Tâm Từ xinh đẹp như thế, tính tình lại rất tốt.

“Nếu cậu ấy thích cậu, sao có thể chê cậu chủ động được?

Cậu đi đi, tớ ủng hộ cậu.

Trần Tâm Từ khẩn trương cắn môi, hít sâu một hơi, cô ấy đứng dậy gọi một ly trà sữa, mang theo tâm trạng khẩn trương đầy chờ mong, đi qua đường lớn, tiến tới chỗ Lạc Thiên Dịch.

Cùng lúc đó, một chiếc xe mui trần màu đỏ dừng ở bên cạnh Lạc Thiên Dịch, Trần Tâm Từ liền dừng bước lại.

Cô ấy nhìn thấy trên ghế lái có một cô gái, một cô gái cực kì xinh đẹp… Cô có làn da trắng nõn, tóc đen phồng lên, đeo một đôi mắt kính, cái mũi xinh đẹp, đôi môi đỏ mọng treo một nụ cười thản nhiên, mặc dù không nhìn thấy đôi mắt của cô, nhưng Trần Tâm Từ cũng biết chắc chắn cô rất xinh đẹp.

Nét đẹp của cô, làm cho cô ấy tự biết xấu hổ.

Điều chói mắt nhất là, Lạc Thiên Dịch cười với cô gái ấy, cười cực kì ngọt ngào, đáy mắt phát sáng tràn đầy sung sướиɠ.



Đây là bộ dáng khi nhìn thấy người trong lòng mới có được?

Nghĩ lại, Lạc Thiên Dịch chưa từng cười với cô ấy, đây là điểm khác biệt… … Lạc Thiên Dịch ngồi lên xe chị gái, hai người đến một quán cơm, giải quyết bữa tối xong, rồi trở về khách sạn.

Buổi tối, Cổ Kỳ vẫn sáng tác như mọi khi.

Lúc này, Cổ Kỳ đang ngồi trước máy tính tập trung sáng tác, cô đã sáng tác hai tiếng liền, suy nghĩ cũng chìm đắm trong tiểu thuyết, không có tâm tư nào để ý tới cậu em trai nào đó.

Cậu em trai nào đó cũng rất ngoan, tự tìm chỗ ngồi làm đề thi đại học, không gây ra bất cứ tiếng động nào.

Sau một lúc lâu, Cổ Kỳ cảm thấy cổ mỏi nhức, người ngồi lâu nhiều, xương cổ sẽ có mấy tật xấu, cô lắc lắc cổ, lấy tay xoa xoa sau gáy.

Cô vẫn tập trung vào trong tiểu thuyết của mình, suy nghĩ cuộc đối thoại cho nhân vật, không hề chú ý tới động tĩnh phía sau.

Mãi đến khi có một đôi tay chạm vào cổ của cô, nhẹ nhàng mát xa cho cô, cô mới khôi phục tinh thần.

Quay qua nhìn lại, là chàng trai nhà họ Lạc.

Anh đang mát xa cổ cho cô… Cậu em trai này như đã từng học mát xa? Tay nghề linh hoạt thành thạo, lực tay cũng vừa đúng, anh xoa nhẹ chưa tới một phút, đau nhói ở cổ của cô đã bớt đi không ít.

“Chị có thoải mái không?” Anh hỏi.

Cổ Kỳ: “Thoải mái.”

Được anh mát xa cho thật sự rất thoải mái, Cổ Kỳ hơi ngửa người ra sau, khẽ nhếch môi.

“Nếu chị thích, em có thể đi học mát xa.” Anh cười nói.



Cổ Kỳ nhắm mắt lại, hưởng thụ cậu em trai phục vụ.

“Không cần, đã rất thoải mái rồi.”

Cổ Kỳ vô tâm, không để ý lời cậu em trai nói.

Em trai mát xa thành thạo, đương nhiên đi học là vì cô, nếu cô thích, anh bằng lòng đi học thêm nữa… Thật ra, Cổ Kỳ không chỉ vô tâm một phần nhỏ.

Mỗi ngày anh đều mặc đẹp trai như vậy để cho cô xem, anh cố ý cắt tóc cũng để cho cô xem, lắc tay màu bạc của anh, giày mới của anh đều là vì cô, vậy mà cô không hề phát hiện ra, cả ngày chỉ bận rộn sáng tác… Đương nhiên, làm một người hâm mộ sách của cô, anh hi vọng cô nhanh chóng xuất bản sách, anh muốn được đọc nó.

Nhưng làm fan bạn trai, anh hi vọng chị chú ý tới anh một chút, nhìn anh thêm mấy lần, tốt nhất là bỏ thời gian ra ở với anh.

Lạc Thiên Dịch mát xa 10 phút, xương cổ Cổ Kỳ đã mềm ra rồi.

“Tay có mỏi không?” Cô hỏi.

Lạc Thiên Dịch lắc đầu: “Không mỏi.”

Nếu anh không thấy mệt, Cổ Kỳ vui vẻ hưởng thụ thôi.

Cổ Kỳ lại nhớ đến tiểu thuyết của mình, vì thế lại tiếp tục gõ bàn phím.

Hai mươi phút sau, Cổ Kỳ: “Tiểu Thiên, có mệt không?”

“Không mệt.” Anh nói.

Tay vẫn đang xoa bóp trên vai cô, động tác không ngừng lại, lực tay cũng không giảm.

Đã xoa bóp nửa tiếng rồi, sao có thể không mệt được?