Chương 50

Cổ Kỳ dơ tay, vươn ra phía sau, bắt lấy tay anh.

Cô không quay đầu nhìn anh, cũng không nói một câu, chỉ yên lặng xoa xoa lên viền tay phải cho cậu em trai nào đó.

Thật ra cô biết, biết vì sao anh lại chạy tới dính cô như vậy, biết vì sao anh lại cẩn thận chăm sóc cô như vậy, biết vì sao anh không ngừng mát xa cho cô, không muốn nói mệt… Cô biết hết… Nếu đã nhận lấy nỗ lực của anh, cô phải chịu trách nhiệm với anh, phải tốt với anh.

“Chị.”

“Hử?”

Anh đứng ở sau lưng cô, cô không nhìn được vẻ mặt của anh, có lẽ là anh đang cười, đang cực kì vui vẻ.

“Ngày mai là em mười tám tuổi.”

Giọng nói của anh rất nhẹ nhàng, không nghe ra cảm xúc gì.

Cũng không biết vì sao, Cổ Kỳ lại có thể cảm nhận được, trong giọng nói của anh tràn ngập chờ mong và bất an.

Anh đang mong chờ cái gì?

Anh lại bất an cái gì?

Cổ Kỳ quay đầu, anh cúi đầu nhìn cô chăm chú.

“Chị, em mười tám tuổi rồi.”

Anh nói lại lần nữa, ý cười trong mắt dần dần biến mất, anh như một cậu học sinh ngoan được chủ nhiệm gọi lên phát biểu, vẻ bất an đều hiện rõ trên mặt.

Yên lặng, thời gian giống như yên lặng lại.

Thấy Cổ Kỳ không tỏ thái độ gì, Lạc Thiên Dịch cúi mắt xuống, thấp giọng bổ sung một câu.

“Em mười tám tuổi rồi, chị đừng ghét bỏ em…”

Nhìn chàng trai trước mắt, l*иg ngực Cổ Kỳ đập thình thịch.

Thật ra tuổi 18 của con trai và tuổi 18 của con gái đều rất quý giá giống nhau.

Lúc này, một chàng trai lòng đầy khát khao, anh mang tuổi 18 tuyệt đẹp nhất của anh đến trước mặt cô, mang tình yêu đơn thuần nhất của anh cho cô, anh dè dặt như vậy, thấp thỏm bất an như vậy, anh bảo cô đừng chê anh… Cổ Kỳ cúi đầu, khẽ cười.



“18 tuổi rồi, thì sao?”

Cô như muốn từ chối không cần anh, Lạc Thiên Dịch mím môi, sắc mặt trắng bệch.

“18 tuổi đã là người lớn rồi, em có thể tự do yêu đương, chỉ cần cùng chị thì chuyện gì em cũng làm được, nắm tay, hôn môi, làm chuyện ấy…”

“Ha ha ha…”

Đột nhiên Cổ Kỳ bật cười thành tiếng, tiếng cười của cô rất to lại tùy ý, giống như nghe được một câu chuyện cười vậy.

Cô bật cười, mắt anh lại đỏ lên.

Dường như tiếng cười của cô là sự va đập nặng nề lần lần, đập vào l*иg ngực anh, khiến anh khó chịu khiến anh cáu kỉnh.

Lạc Thiên Dịch quay lưng đi đến trước sô pha, cúi đầu nhặt vở bài tập nhét vào balo, anh cảm thấy trái tim mình đang bị cô dày xéo, mỗi lần hít thở đều cảm thấy tắc nghẽn.

Nhặt balo lên xong, Lạc Thiên Dịch ra khỏi phòng nhẹ nhàng đóng cửa lại.

Anh đi rồi.

Lúc bỏ đi đôi mắt anh đã ướt đỏ.

Đợi sau khi Lạc Thiên Dịch đi, Cổ Kỳ đã không muốn cười nữa, cô châm cho mình một điếu thuốc, tâm trạng phức tạp.

Cô không bằng lòng chấp nhận anh sao?

Không phải.

Sớm muộn gì cô cũng sẽ có bạn trai để trải nghiệm cái gọi là tình yêu nam nữ, nếu đã không có ý định làm ni cô, tại sao không thể là Lạc Thiên Dịch?

Anh đẹp trai lại thông minh, ân cần tỉ mỉ, đơn thuần sạch sẽ, cho dù là mặt nào cũng không có chỗ chê, chỗ duy nhất thiếu sót là tuổi còn quá nhỏ.

Nhưng so với những người bạn trai ba mươi mấy tuổi của Cổ Như Tâm thì chênh lệch độ tuổi của cô và cậu nhóc nhà họ Lạc quả thật không đáng nhắc đến.

Điều quan trọng nhất, anh là chàng trai đầu tiên cô khá thích từ trước đến nay, cái kiểu thích mà có thể hôn môi, hơn nữa còn không chê nước bọt của anh… Thật ra cô vẫn luôn là người rất lạnh lùng, từ đầu tới cuối đều giữ khoảng cách với người khác, cô không thích gần gũi với người khác đến mức cô chẳng có bạn bè gì.

Do đó có thể chấp nhận hôn một người con trai, hơn nữa còn không bài xích kiểu quan hệ thân mật này thì đã khá hiếm thấy đối với cô rồi.



Huống hồ cô là một người vô cùng kén chọn, cô đã lớn như vậy cũng không phải không có đàn ông chủ động bày tỏ, nhưng rất khó để cô thích họ.

Ví dụ —— Không đẹp trai, không thích.

Giọng nói không hay, không thích.

Gu ăn mặc quá tệ, không thích.

Nói chuyện quá nhiều, không thích.

Tóm lại, hễ có một chút khiến cô bất mãn, cô đều không cần.

Nếu cô không kén chọn, trông hơi đẹp trai một chút, dáng đẹp một chút, nếu cô đều có thể chấp nhận vậy thì e rằng bạn trai cũ của cô có thể xếp hàng từ cửa Nam cổ lâu của thành phố Ô Thủy đến cửa Bắc cổ lâu, không ai giống ai… Bạn xem, cô kén chọn như thế nhưng lại có thể chấp nhận Lạc Thiên Dịch, cũng coi như anh rất đặc biệt rồi.

Hút xong một điếu thuốc, Cổ Kỳ ấn đầu thuốc vào trong gạt tàn, rồi lại châm điếu thứ hai cho mình.

Nhưng cô thật sự có thể chấp nhận anh sao? Kiểu chấp nhận lời bày tỏ của người đàn ông bình thường.

Anh có giống với Lạc Chiêu Nhiên không? Bỏ ra tất cả, cuối cùng chán nản rời đi.

Nếu là như vậy thì cô không dám khiến anh trễ nải.

Cô không dám đánh giá cao trị số một lòng của mình, không chắc sẽ chịu được bao lâu thì cô sẽ chán ghét, cuối cùng làm tổn thương trái tim anh… Cho nên, lựa chọn thế nào đây?

—— Lạc Thiên Dịch về đến nhà họ Lạc thì đi thẳng lên lầu.

Bà cụ Lạc bảo anh uống một chén canh sâm, anh cũng không nghe thấy.

Anh trở về phòng đóng cửa lại, ném balo lên sô pha, người thì ngã xuống giường không cử động.

Cho nên cô cười anh như vậy là có ý gì?

Cảm thấy anh buồn cười?

Cô coi anh là một đứa em trai chưa trưởng thành? Nên mới cho rằng lời anh nói giống như trò cười.

Lạc Thiên Dịch ngơ ngác nhìn chăm chăm lên trần nhà rất lâu, anh ngồi dậy nhìn điện thoại.

Hay lắm.