Trước mặt Lạc Thiên Dịch là một chiếc bàn thấp, anh ngồi ở trên thảm lông trước ghế sô pha, lúc này đang nằm úp trên bàn, cằm chống lên cánh tay, tay phải nhẹ nhàng lắc lư cán bút, bộ dạng rất ngoan ngoãn, rất có cảm giác thiếu niên.
Dù sao cũng không có linh cảm, Cổ Kỳ tạm thời không chê anh ầm ĩ.
“Viết bản thảo.”
“Chị là tác giả?” Anh thẳng lưng lên, mắt hạnh sáng lấp lánh.
Cổ Kỳ liếc nhìn anh một cái, lấy tay xoa xoa cổ, ngửa người ra sau, duỗi thẳng cái lưng mệt mỏi.
Cô không vội trả lời, anh cũng không cần nghe câu trả lời luôn, rất kiên nhẫn chờ cô.
“Tác giả tiểu thuyết.” Cổ Kỳ nói.
Lạc Thiên Dịch bỏ bút xuống, bước vài bước tới: “Em có thể xem tiểu thuyết chị viết không?”
Cổ Kỳ cũng không ngại gì, đưa một phần bản thảo hỏng cho anh xem.
“Ừm, tự xem đi.”
Cậu em trai nào đó nhận lấy bản thảo hỏng giống như cầm được báu vật, lấy góc áo phẩy phẩy bụi trên mặt, sau đó quay về ghế sô pha.
Anh vừa đọc đã hết nửa tiếng, giống như hoàn toàn lọt vào trong đó.
Lạc Thiên Dịch đang đọc “Cổ Lâu u mộng” bộ tiểu thuyết thứ ba của Cổ Kỳ, hiện chỉ mới viết được bốn chương, không dài, cũng chưa đến hai mươi nghìn chữ, nhưng anh lại đọc rất lâu.
Rất lâu sau, anh ngẩng mắt lên, dùng một đôi mắt sâu xa nhìn về phía Cổ Kỳ.
Cổ Kỳ cũng không hỏi, ngửa người ra sau, yên lặng suy nghĩ.
“Lối hành văn của chị giống như Cổ Kỳ.” Anh nói.
Không nghe ra cảm xúc gì trong lời nói.
Nếu chị bắt chước tác giả anh yêu thích nhất, anh sẽ lựa chọn bên nào? Cổ Kỳ có hơi tò mò.
“Đúng là đang bắt chước cô ấy, chị viết được không?” Cổ Kỳ hỏi.
Lạc Thiên Dịch thật thà gật đầu: “Ừm, rất đặc biệt, thật ra chị không cần bắt chước người khác đâu, chị nên có phong cách của chính mình, mặc kệ phong cách của chị là gì, em cũng sẽ thích.”
“A, nếu sách của chị và Cổ Kỳ đặt ở cạnh nhau, cậu chỉ đủ tiền để mua một quyển sách, vậy cậu sẽ mua sách của ai hả?” Cổ Kỳ cười nhạt hỏi.
Lạc Thiên Dịch: “…”
Đây rõ ràng là câu hỏi lấy mạng.
“Lấy tiền đi mua trà sữa có chị.”
“Chị không thích uống trà sữa, cho nên cậu sẽ mua của ai?”
“…” Suy nghĩ một giây, rồi Lạc Thiên Dịch liền cười nhạt: “Vậy thì mua của chị.”
Ai bảo anh thích chị chứ? Yêu ai yêu cả đường đi, toàn bộ của cô anh đều thích.
Cổ Kỳ gật đầu, không thể nói rõ là vui vẻ hay là mất hứng, anh có tính là fan giả của Cổ Kỳ không?
“Bút danh của chị là gì vậy? Mạch suy nghĩ của cuyển “Cổ Lâu u mộng” này rất mới mẻ độc đáo, lối hành văn sắc bén lưu loát, chắc chắn trước kia chị đã viết không ít tác phẩm rồi.” Anh tò mò hỏi.
Cổ Kỳ nhướn mày: “Muốn xin chữ ký của chị?”
“Muốn.”
“Lại đây.”
Cậu em trai nào đó đi qua, bước chân thất thường, thái độ rất tích cực.
Cổ Kỳ cầm một chiếc bút màu đen lên, đợi Lạc Thiên Dich ngồi xuống xong, sau đó tiến sát lại chỗ anh, viết lên trên gương mặt đẹp trai bóng loãng của anh tên của mình.
Lúc này, khoảng cách của hai gương mặt còn chưa tới mười centinmet… “Đừng nhúc nhích.”
Cổ Kỳ nhẹ giọng nói, hơi thở của cô giống như hoa lan, phun lên trên mặt anh, Lạc Thiên Dịch có thể ngửi được mùi thơm trên người cô, có thể nhìn thấy gương mặt nhẵn nhụi trắng nõn của cô, ánh mắt thu hút lòng người của cô, đôi môi đỏ mọng làm người khác yêu thích của cô.
“Xong.”
Nói xong, Cổ Kỳ đóng nắp bút lại.
Lạc Thiên Dịch cảm giác một bên má ngứa ngứa, nhưng anh lại không dám sờ lên, lỡ động vào chữ ký của chị thì sao, anh sẽ mất hứng mất.
Không hề do dự, Lạc Thiên Dịch đứng lên, bước tới phòng tắm của phòng ngủ, anh muốn đi soi gương.
Anh muốn biết bút danh của chị, tò mò quá rồi… Nhưng mà, anh đi nửa tiếng, vẫn không thấy đi ra.
Cổ Kỳ cầm một cuốn tạp chí, mắt đẹp khẽ cười.
Năm phút sau, anh đi ra, khuôn mặt vẫn mang theo chữ ký “Cổ Kỳ”.
“Chị, chị là Cổ Kỳ?” Anh sững sờ nhìn cô, biểu cảm có hơi mơ hồ.
Cổ Kỳ gật đầu.
Anh ngồi ở trên ghế sô pha, đột nhiên không nói gì.
Một lúc sau, anh thầm thì nói: “Muốn em thích chị bao nhiêu mới đủ đây…”
Ngày hôm sau, Cổ Kỳ đến hiệu sách, mua một đống tiểu thuyết trinh thám, cô ôm hộp giấy trở về khách sạn, đã thấy Lạc Thiên Dịch dựa lưng vào cửa phòng khách sạn tầng tám, anh đứng đó, trên tai đang đeo tai nghe, giống như đang trầm tư suy nghĩ.
Gần đây anh chạy tới chỗ cô khá thường xuyên, đã vượt qua phạm vi hữu nghị.
Cổ Kỳ tới gần, mới phát hiện bên trái má anh vẫn còn hai chữ “Cổ Kỳ”.
“Tối hôm qua cậu không tắm hả?” Cổ Kỳ hỏi.
Lúc này anh mới hoàn hồn lại, bỏ tai nghe xuống, ngoan ngoãn nói: “Chào chị…”
Cậu em nào đó ngẩng cao đầu, anh đi thẳng tới trước mặt cô, vô hình tạo ra áp lực không nhỏ cho người khác.
“Cậu không rửa mặt sao?” Cổ Kỳ lại hỏi.
Lạc Thiên Dịch: “Chỉ rửa một bên.”
Liệu có bệnh gì nặng không.
“Đi gọi bác sĩ đi, nhân lúc còn phát hiện sớm.” Mặt Cổ Kỳ không chút thay đổi nói.