Chương 47

Lạc Thiên Dịch như tằm ăn lên, anh nở nụ cười.

Bê hộp giấy vào trong phòng cho Cổ Kỳ xong, Lạc Thiên Dịch không hề để ý hỏi: “Chị, bản “Cổ Lâu u mộng” kia, em là người đọc đầu tiên sao?”

“Ừm.”

Cổ Kỳ đi vào bên trong phòng, đi tới bàn trước tủ rượu, tự rót cho mình một ly Whisky.

Cậu em trai nào đó lại cất hộp giấy cho cô, sau đó lại bỏ túi sách xuống, bắt đầu nhặt quần áo trên đất lên cho Cổ Kỳ.

Anh sẽ dùng mũi ngửi ngửi mùi quần áo trên người Cổ Kỳ, đoán xem Cổ Kỳ đã mặc hay chưa, quần áo Cổ Kỳ mặc rồi sẽ có mùi của cô, anh rất thích, bộ nào Cổ Kỳ chưa mặc, mùi sẽ nhạt hơn chút.

Sau đó, anh sẽ bỏ bộ nào cô mặc rồi vào máy giặt, bộ nào cô chưa mặc thì gập lại, bỏ vào trong va li.

Mà những việc mờ ám này của anh, Cổ Kỳ chưa từng để ý tới.

“Cậu không cần về nhà họ Lạc ăn cơm sao?” Cổ Kỳ uống Whisky xong, lại lấy cho mình một điếu thuốc.

Cô đi tới sô pha, khom lưng phẩy phẩy khói.

“Em đã nói với bà nội tới nhà Tiêu Soái ăn cơm.” Anh nói.

Cổ Kỳ gật đầu, nhả một làn khói, rồi lại phẩy phẩy khói đi.



“Ừm, cậu muốn ăn cái gì? Chúng ta gọi đồ tới.”

“Gì cũng được, không cần chọn.”

Hot boy nào đó nói xong, bỏ túi sách lên bàn, kéo khóa ra, rút bài thi ở bên trong ra.

Cổ Kỳ liền đứng ở phía đối diện anh, cứ như vậy nhìn anh bỏ dụng cụ học tập của mình ra, nghĩ thầm em trai nhà họ Lạc quả nhiên thích học, vừa về đến nhà đã bắt đầu làm bài tập.

Lúc cúi đầu, trong lúc vô tình phát hiện một tờ giấy, Cổ Kỳ cầm lên liền thấy, hóa ra là bảng điểm… Họ và tên: Lạc Thiên Dịch Tổng điểm thi: Ngữ văn: 142 Toán: 150 Anh văn: 150 Tổng hợp: 272 Tổng cộng: 714 Thứ tự lớp: 1 Thứ tự khu vực: 2 Cổ Kỳ: “,,,”

Hình như cô đã từng hỏi thành tích của anh, rõ ràng anh nói là bình thường… “Bình thường” của học sinh giỏi có hơi không thể nói lý được.

Cổ Kỳ nhớ tới lúc mình là học sinh, thành tích học tập của cô mới thật sự được gọi là bình thường, lúc trung học cơ sở Cổ Kỳ đã thích đọc tiểu thuyết trinh thám, rất ham mê tìm kiếm loại sách tương tự như vậy, không hề để ý tới bài vở, cuối cùng miễn cưỡng lăn lộn được 211 điểm.

Cổ Như Tâm vẫn rất khoan dung với cô, cho dù thành tích cô không tốt, Cổ Như Tâm cũng không tức giận phê bình, bà chỉ nói với cô: A Kỳ, cứ làm chuyện con muốn làm đi, chỉ cần có mẹ ở đây, con sẽ có vô số đường lui.

“Tiểu Thiên thật ưu tú.” Cổ Kỳ nở nụ cười.

Cô khen thật sự, người có thể khiến những tri thức buồn tẻ chán nản này, trở nên nổi bật trong đám học sinh, không thể nghi ngờ là người cực kì ưu tú.

Lạc Thiên Dịch ngẩng đầu lên, chần chừ một giây, anh lấy tờ bảng điểm lại.

“Lần này thi không tốt, cách chị quá xa, chị ưu tú như vậy, chắc chắn thích người ưu tú hơn?”



Cổ Kỳ dập điếu thuốc, đưa tay xoa xoa vành tai của hot boy nào đó, nói: “Đúng vậy, cho nên chị mới càng thích cậu.”

Lạc Thiên Dịch đột nhiên bị bệnh, lại có chiều hướng tốt như gió thu quét lá rụng, làm cho người trong nhà họ Lạc thấy rất kì quái.

Rõ ràng khoảng thời gian trước vẫn như bị bệnh hiểm nghèo, ăn không ngon, ngủ không yên, tinh thần từ từ đi xuống, sắc mặt càng thêm tiều tụy, mấy ngày gần đây tinh thần của anh lại rạng rỡ, tâm trạng vui vẻ, giống như hồi quang phản chiếu.

Thỉnh thoảng Dương Vân vẫn nói đùa với Lạc Chiêu Niên: “Vẫn là cách của mẹ dùng được, lần sau nếu gặp tình huống này nữa, tôi sẽ mời bà đồng tới làm phép.”

Thường vào những lúc này, Lạc Chiêu Niên sẽ bỏ quyển sách trong tay xuống, nâng cốc trà lên, đứng ở cửa sổ trầm ngâm rất lâu.

Căn bệnh của Lạc Thiên Dịch tốt lên quá đột nhiên, bình thường dưới tình huống này, người khổ vì tình vẫn cần có thời gian để từ từ cân bằng lại tâm trạng, chắc chắn sẽ không có chiều hướng tốt đột nhiên như này, không hề có thời gian để điều hòa lại, huống hồ hiện tại trạng thái tinh thần của anh, quả thật hơi quá tốt… “Ông xã, ông nói xem có phải Tiểu Thiên có người yêu rồi không?” Dương Vân vừa gấp quần áo cho chồng vừa hỏi.

Lạc Chiêu Niên cười khẽ: “Có khả năng.”

Có lẽ ông nên thấy may mắn, Cổ Kỳ không ở lại nhà họ Lạc quá lâu, tình cảm của Lạc Thiên Dịch với Cổ Kỳ không đến mức quá sâu, có lẽ chính vì lý do này, Lạc Thiên Dịch mới không giống như ông lúc trước, rơi vào tay giặc giữa bãi đầm lầy, cũng không thể thoát khỏi thế giới này.

“Ông không biết đâu, gần đây thằng bé lục quần áo trong tủ, hỏi tôi màu gì kiểu nào mới hợp, lúc thằng bé thay quần áo cũng lâu hơn bình thường, cứ ra cửa nhất định là phải thay bộ mới, giày mới hoàn toàn.”

Như nhớ đến gì đó, Dương Vân đi tới ôm cổ chồng mình, mỉm cười: “Ông xã, bây giờ con trai của ông đang có bí mật nhỏ, thằng bé không cho tôi giặt qυầи ɭóŧ của nó nữa rồi.”

Mặc dù Lạc Chiêu Niên đã hơn bốn mươi tuổi, nhưng vẫn đẹp trai phong độ như cũ, phong cách nổi bật, ông chăm sóc cơ thể cũng rất tốt, không gầy không mập, cao to khỏe mạnh.

Gương mặt đẹp trai của ông, tuy có chút dấu vết của năm tháng, nhưng sức hút đàn ông vẫn không giảm chút nào.