Chương 44

Bác sĩ truyền dịch cho anh, để bổ sung đường huyết cho cơ thể anh, gương mặt xanh trắng của anh mới từ từ có chút máu.

Mười một giờ hai mươi lăm phút khuya, Lạc Thiên Dịch nằm ở trên giường bệnh, mắt hạnh nhắm chặt, hôn mê bất tỉnh.

Cổ Kỳ dựa vào khung cửa phòng bệnh, hai tay ôm ngực, lẳng lặng chờ đợi.

Cô không sợ Lạc Thiên Dịch đột nhiên tỉnh lại nhìn thấy cô, dù sao cô đã đội chiếc mũ rất rộng, mắt cũng đeo một cặp kính mắt, trên mặt còn đeo một chiếc khẩu trang màu đen, người đã cải trang thành như này, quỷ cũng không nhận ra cô… Đồng hồ trên tường kêu tích tắc, Cổ Kỳ nghĩ, cô nhớ tới lời bác sĩ nói lúc vừa rồi.

“Có phải gần đây em cô không ăn uống điều độ không?

Không thể như vậy được, rất nguy hiểm, cô phải đốc thúc cậu ấy ăn một ngày ba bữa đúng giờ giấc.”

Vì sao anh lại không ăn điều độ? Là ăn không vào sao? Cổ Kỳ trầm tư suy nghĩ.

Một lúc sau, trên hành lang bệnh viện truyền tới tiếng bước chân hỗn loạn, Cổ Kỳ vừa nghiêng đầu liền thấy, là đám Tiêu Soái tới, trong đó có cả Trần Tâm Từ.

Đôi mắt Trần Tâm Từ hồng hồng, như vừa mới khóc xong.

Cổ Kỳ nhường đường cho mọi người đi vào, còn mình thì đứng ở bên ngoài phòng bệnh, nghĩ thầm cô phải đi thôi.

Có thể vì quá nóng vội, mọi người cũng không để ý tới Cổ Kỳ mà lập tức đi vào phòng bệnh.

Tiêu Soái nhìn Lạc Thiên Dịch trên giường, cau mày nói: “Mẹ nó, làm tớ sợ muốn chết, A Dịch không có việc gì chứ? Trước kia cậu ấy rất khỏe, hồi học trung học cơ sở thường xuyên đánh nhau với đám lưu manh, tôi với A Dịch chưa từng thua lần nào.”

“Này, cậu nói nhỏ thôi, anh Lạc đang ngủ.”

“Hu hu hu, đều tại tớ… Hại các cậu đánh nhau…”

Trần Tâm Từ đang khóc.

Mọi người khẽ thở dài.

Có thể vì tiếng khóc của Trần Tâm Từ quá đáng ghét, mày Lạc Thiên Dịch nhíu lại, sau đó mở to mắt.

Mọi người thấy thế, mắt sáng rực lên.

"Tỉnh lại, tỉnh lại rồi!”

Cổ Kỳ đang định đi, nghe thấy tiếng nam sinh hô lên, cô đi vào phòng bệnh, tiến lên hai bước.



Cô đứng ở bên ngoài vòng người, vẫn đội mũ rộng đeo kính và khẩu trang như cũ, cô cảm thấy mình đã "ẩn thân”

đủ rồi, lại bị một đôi mắt hạnh dính lên trong nháy mắt.

Đúng vậy, bị dính chặt.

Giống như bùn nhão dính tới, anh nhìn cô chằm chằm, một giây cũng không rời.

Cô Kỳ không ngờ, anh có thể dựa theo mùi hương của cô tìm đến cô...

Tiêu Soái đưa tay quơ quơ trước mắt Lạc Thiên Dịch: "Làm sao vậy, bị điên rồi hả?”

Lạc Thiên Dịch nhìn Cổ Kỳ chằm chằm, mắt không chớp, cũng không nhúc nhích.

"Anh Lạc?" Nghiêm Triều mở miệng gọi.

Lạc Thiên Dịch: "Ra ngoài.”

Mọi người: "?”

"Các người ra ngoài đi.”

Mọi người đưa mắt nhìn nhau, không rõ lý do.

"Gần đây tâm trạng anh Lạc không tốt, chúng ta cho cậu ấy chút không gian riêng tư đi.”

Nghiêm Triều giải thích giúp, vì thế mọi người liền đi ra.

Đương nhiên Cổ Kỳ cũng cho mình trong danh sách "các người", cô vừa muốn xoay người, Lạc Thiên Dịch lại ngồi dậy, tay trái túm chặt góc áo của cô, anh không cho cô đi… Cổ Kỳ mờ mịt: "?”

Cậu em trai vẫn nhìn cô chằm chằm, ánh mắt nóng bỏng.

Đám người Tiêu Soái nghi ngờ: "Anh Lạc, cô ấy là…”

"Ra ngoài.”

"A a a.”



Mọi người đi ra ngoài cửa phòng, phòng bệnh yên tĩnh trở lại.

Giờ phút này, không khí yên tĩnh, đến tiếng kim rơi cũng có thể nghe thấy.

Cổ Kỳ giống có thể nghe thấy hơi thở không ổn định của anh, tay anh run nhè nhẹ, hai mắt anh giống như ngọn lửa cháy sáng.

"Chị…”

Cổ Kỳ kinh ngạc, rõ ràng cô che rất kín kẽ mà anh chỉ liếc mắt một cái liền nhận ra cô.

Cổ Kỳ không hề hé răng, cô rất không muốn thừa nhận.

Thấy cô không nói lời nào, nam sinh cúi đầu, giọng nói khàn khàn: "Em có thể ngửi được mùi của chị, chị không lừa được em đâu...”

Cổ Kỳ hít sâu một hơi, vẫn không nói được lời nào.

Một giây sau, anh từ từ xốc chăn lên, đi chân trần xuống giường.

Anh đứng ở trước mặt cô, lấy tay nhẹ nhàng tháo khẩu trang của cô xuống, động tác của anh nhẹ nhàng, thong thả, giống như sợ phá hỏng một quả bọt biển xinh đẹp.

Đến khi mắt kính của Cổ Kỳ cũng bị anh tháo xuống, một giọt nước mắt không hề báo trước mà rơi xuống, anh khóc, cực kỳ yên lặng.

Cổ Kỳ rung động.

Hoá ra trên thế giới này, thật sự có người sẽ đau lòng vì cô, khóc vì cô… Cổ Kỳ động lòng, cô thấy đau lòng cho chàng trai trước mắt.

"Tiểu Thiên, cậu gầy rồi." Cổ Kỳ bình tĩnh nói.

Bên trái mắt hạnh của chàng trai chậm rãi để lại một hàng nước mắt, mà chính anh lại không hề phát hiện ra.

"Chị đừng trốn đi, em sẽ ăn cơm hẳn hoi." Anh nói.

Cổ Kỳ trầm mặc.

Thật ra cô biết, biết anh khóc vì cái gì, con người một khi đau khổ sẽ khóc, vui vẻ cũng sẽ khóc.

"Được, nếu chị rời khỏi thành phố Ô Thuỷ, nhất định sẽ trịnh trọng thông báo cho Tiểu Thiên." Cổ Kỳ dỗ anh.

Anh nhíu mày, biểu cảm chua sót: "Chị không thể nói cho em biết chị muốn đi đâu sao? Em biết chị ở đâu, em cũng có thể đi tìm chị mà.”