Chương 43

Tai Trần Tâm Từ nóng lên, gần đây cô ấy cũng có nghe thấy, nhưng cô ấy vẫn nửa tin nửa ngờ.

"Anh đừng nói lung tung.”

"À, có lẽ vậy.”

Rất nhanh, đồ uống đã đưa lên, đám người bắt đầu chơi trò vua dân mới nổi lên Quy tắc trò chơi: Người có con bài vua, có thể yêu cầu ngẫu nhiên với người cầm lá bài A hoàn thành một nhiệm vụ, nếu không thể hoàn thành sẽ bị phạt ba cốc rượu.

Bên kia thật sự quá ồn, cứ liên tục như vậynhư đang ăn tết, âm thanh thậm chí còn lấn át cả tiếng trống của dàn nhạc Thanh Ba, làm cho rất nhiều người trong đại sảnh không vừa lòng.

"Mẹ nó! Thanh Ba là của nhà các người mở hả…" Tiêu Soái gầm lên một tiếng.

Tâm trạng Tiêu Soái không tốt là vì Trần Tâm Từ, mối tình đầu thời thiếu niên, một đóa hoa nở rộ như vậy lại… Giận dữ gầm lên xong, không khí ở hiện trường chợt đông lại.

Mấy đám bạn của Dương Đông Thần đứng lên, vén tay áo, như muốn đánh nhau, Dương Đông Thần lên tiếng ngăn lại, cậu ta giơ lá bài vua trong tay lên, ra lệnh cho người cầm lá A là Trần Tâm Từ.

"Trần Tâm Từ, bây giờ vua ra lệnh cho em, đi tới nói với hot boy của em một câu, nói là: Cậu bé đáng thương, không ai yêu, giả vờ bị bệnh cho ai xem?”

Vừa dứt lời, mấy người bạn đám Dương Đông Thần đều nở nụ cười, tiếng cười tràn ngập ác ý.

Trần Tâm Từ khó xử, cô ấy nhìn về phía Lạc Thiên Dịch vẫn tập trung chơi bóng bàn, sắc mặt đỏ lên.

Cô ấy vừa định từ chối, Dương Đông Thần lại lạnh mặt xuống: "Không nể mặt tôi?”

Trần Tâm Từ: "...”

Hoá ra, Dương Đông Thần không thật sự thích cô ấy, cậu ta cũng chỉ chơi đùa, nếu thích thật thì không nên ép cô ấy như vậy… "Có đi hay không?”



Dương Đông Thần nheo mắt lại.

Trần Tâm Từ đâm lao phải theo lao, hốc mắt hơi hơi phiếm hồng.

Không nghĩ khiến người xung quanh nhìn thấy mình yếu đuối, dưới ánh mắt uy hϊếp của mấy cậu nam sinh, Trần Tâm Từ từ từ đứng dậy.

Tiến tới gần bàn bida, Trần Tâm Từ thấy rõ Lạc Thiên Dịch quay mặt lại, cô ấy cắn chặt môi, nhưng vẫn không nói nên lời một câu nào.

Lạc Thiên Dịch đang đánh bida, dáng người đẹp trai cúi xuống, chỉ thấy tay trái anh chống ở trên mặt bàn, tay trái cầm gậy đánh bóng, động tác lúc đánh ra, rất chuẩn rất ngoan độc… "Cậu ta muốn cậu nói cái gì?" Lạc Thiên Dịch hỏi.

Giờ phút này sắc mặt Lạc Thiên Dịch không tốt lắm, gần đây anh không muốn ăn gì, khí huyết không đủ, sắc mặt tái nhợt.

Trần Tâm Từ: "Cậu ta muốn tôi nói… Cậu bé đáng thương, không ai yêu… Giả vờ bị bệnh.”

Giọng của Trần Tâm Từ không lớn lắm, nhưng đám người Tiêu Soái đều nghe thấy được.

Tiêu Soái khẽ hừ một tiếng, đi tới, nói nhỏ vào bên tai Trần Tâm Từ: "Trần Tâm Từ, cậu có thể… Chơi với đám Dương Đông Thần thối nát này cực kỳ vui hả?”

Trong lòng Trần Tâm Từ ấm ức, ánh mắt dần dần ẩm ướt.

Lạc Thiên Dịch lạnh nhạt liếc nhìn cô ấy, sau đó bắt lấy quả bóng đen trên bàn bida, không chút nghĩ ngợi đánh tới chỗ Dương Đông Thần ở bên kia.

Bida là bóng thật, rất có lực, lúc đường bóng rơi trúng chai rượu trước mặt Dương Đông Thần rất chuẩn xác, mọi người kinh ngạc nhảy dựng lên.

Khách khứa xung quanh kinh ngạc hô thành tiếng, các nữ sinh nhao nhao tránh ra.



"Mẹ nó có bệnh hả!”

Một nam sinh ở bên cạnh Dương Đông Thần đứng lên, Tiêu Soái bên này cũng kéo tay áo lên: "Đm là ai gây sự trước?”

"Làm sao? Đáng thương không ai yêu, còn không cho nói sao!”

Lạc Thiên Dịch nhíu mày, trong lòng căm tức.

Hiện tại anh cực kì dễ tức giận, hơn nữa nghe thấy người khác nói anh mấy lời "đáng thương không ai yêu" này...

Nếu là trước đây, anh nhất định sẽ không để ý, nhưng hiện tại những lời này lại chọc phải chỗ đau của anh, khiến cho anh luống cuống lại tức giận.

"Cậu lặp lại lần nữa xem…" Lạc Thiên Dịch cố nén cảm xúc.

Dương Đông Thần khẽ cười: "Cậu bé đáng thương, không ai yêu, còn cố ý giả vờ đáng thương cho phụ nữ nhìn.”

Lạc Thiên Dịch cầm một quả bóng trắng trên bàn lên, cầm ở trong tay, bước đến chỗ Dương Đông Thần… Tiêu Soái cũng không nhút nhát, bởi vì Trần Tâm Từ, cậu ấy đã nhịn Dương Đông Thần từ lâu, nhìn thấy Lạc Thiên Dịch đi qua đánh nhau, cậu ấy vội cầm chai bia trên bàn rồi vội vàng đi theo.

Rất nhanh, đại sảnh Thanh Ba đã loạn cả lên.

Các nữ sinh không ngừng thét chói tai, mấy người đàn ông vây quanh, có người chỉ qua xem náo nhiệt, có người muốn qua khuyên can, lại không thể nào nhúng tay vào.

Cổ Kỳ vừa mới ngây người, chỉ chớp mắt một cái, lầu dưới đã loạn hết lên rồi.

Cô nhìn thấy Lạc Thiên Dịch đang đè một nam sinh đánh đấm điên cuồng, một lúc sau lại thấy anh bị người ta đánh lại… … Về sau, Lạc Thiên Dịch được đưa đến bệnh viện, mọi người mới sợ hãi… Lạc Thiên Dịch bị thương, đầu đau ngực đau, muốn ăn nhưng không ăn được, đường huyết thấp, chờ đến khi anh đánh thắng trùm trường Dương Đông Thần, đánh đến mức cậu ta không đứng lên nổi, anh mới ngã xuống đất, rồi bất tỉnh.

Người đưa anh đi bệnh viện, chính là Cổ Kỳ.