Chương 42

Sở dĩ Cổ Kỳ nghiện thuốc lá là vì muốn lấy ý tưởng sáng tác, ở một góc độ nào đó, hút thuốc là để giải tỏa tâm trạng, tĩnh tâm suy nghĩ.

Thấy phục vụ không hé răng, Cổ Kỳ ngước đôi mắt đẹp lên: "Sao?”

Nữ phục vụ hoảng hốt, tầm mắt dời khỏi trên mặt Cổ Kỳ, nhìn hướng ngón tay Cổ Kỳ chỉ, liên tục gật đầu: "Vâng.”

Cô ấy cảm thấy cô gái trước mắt nhất định là nghệ sĩ lớn, nhưng cô ấy không nhìn thấy ở trong TV lần nào, chỉ là nhìn cô còn xinh đẹp hơn cả nghệ sĩ.

Người phục vụ rời khỏi, Cổ Kỳ tiếp tục thưởng thức rượu.

Cô nhìn Lạc Thiên Dịch hút hết nửa điếu thuốc, sau đó quay về đại sảnh Thanh Ba, đi tới bàn của đám người Tiêu Soái.

Mười phút sau, phục vụ đưa cho anh một ly sữa nóng, anh nhận lấy, không uống, tiện tay đặt ở trên bàn rượu bên cạnh, rồi tiếp tục đánh bóng bàn cùng bạn, giống như đã quen có phụ nữ xa lạ tặng đồ cho.

Cũng phải thôi, trông anh hơn người như vậy, cho dù ở thành phố Ô Thủy đầy trai xinh gái đẹp như này, thì vẫn là kiểu nghìn dặm mới có một.

Đám bạn trêu chọc anh, anh không quan tâm, vẻ mặt yên lặng.

Dưới lầu.

Lạc Thiên Dịch dùng phấn xoa xoa đầu cây gậy, đường bóng thẳng tắp gấp khúc rơi xuống, gậy đánh bóng nhắm ngay quả bóng trắng đánh tới một cái, một quả bỏng vàng liền lăn xuống lỗ.

Nữ phục vụ lại ngây ra, cô ấy bị nam sinh trước mắt làm cho kinh ngạc, thảo nào chị gái xinh đẹp trên lầu lại chủ động tiến tới, đưa sữa nóng cho anh ấy như thế, nam sinh này cho dù là dáng vẻ hay khí chất, đều rất hơn người.

"Cô gái kia bảo tôi nhắc anh, hút thuốc có hại cho sức khỏe.”



Nữ phục vụ là người mới tới, tuổi tác không lớn, có thể nói, khách yêu cầu cô làm gì, cô đều tận tâm làm theo, ví như Cổ Kỳ bảo cô nhắc nam sinh trước mặt này, rằng hút thuốc có hại cho sức khỏe… Tiêu Soái ở bên cạnh hồ hởi: "Cô gái nào đấy? Anh Lạc nhà tôi không quan hệ nam nữ bừa bãi, nhà quản rất nghiêm.”

Vành tai cô ấy phiếm hồng, cô ấy cũng không biết vì sao mình lại thẹn thùng.

"Chính là… Chính là vị khách ở khu khách quý trên lầu.”

"Xinh không?" Tiêu Soái cười hỏi.

Nữ phục vụ liền gật đầu.

"Tốt." Tiêu Soái khoát tay: "Có xinh đẹp đến mấy cũng thua Mỹ Mỹ, đúng không anh Lạc?”

Tiêu Soái vỗ nhẹ bả vai Lạc Thiên Dịch, làm đường cầu cuối bị lệch mất, cũng không biết là do động vào bả vai mới phát huy thất thường, hay là cái tên Mỹ Mỹ làm anh mẫn cảm.

Nữ phục vụ đứng im tại chỗ, run run một giây, rồi cầm khay bê đồ rời khỏi Mười giờ hai mươi ba phút tối, lại có thêm một đám nam sinh tiến vào, một đám cao lớn khỏe khoắn, cả người lộ rõ vẻ không dễ chọc vào, nhìn mấy cô gái xinh đẹp phía sau lưng bọn họ, cũng không khó hiểu, đám nam sinh thích thể hiện mạnh mẽ trước mặt nữ sinh xinh đẹp, để thể hiện rõ thực lực của bọn họ.

Lúc này Tiêu Soái đang đánh bóng bàn, quần áo lại bị đám bạn kéo kéo.

"A Soái, Trần Tâm Từ đi cùng trùm trường kia…”

Tim Tiêu Soái đột nhiên co rụt lại, cậu ấy quay đầu, quả nhiên thấy Trần Tâm Từ và bạn thân của cô ấy và trùm trường Dương Đông Thần cùng mấy tên lưu manh đang đi cùng nhau… Trần Tâm Từ là hoa khôi giảng đường, da trắng xinh đẹp, gương mặt thanh tú, khí chất không tầm thường, lúc này cô ấy đang mặc bộ váy ngắn thắt đai, lộ ra xương quai xanh gợi cảm có thể nuôi cá vàng trong đó, cười lên vừa ngọt ngào vừa trong sáng.

Tiêu Soái thích Trần Tâm Từ, Trần Tâm Từ thích Lạc Thiên Dịch, đây là điều mà đám người hiểu trong lòng nhưng không nói ra.

Còn anh Lạc có thích Trần Tâm Từ hay không, không ai biết, dù sao từ khi Trần Tâm Từ hẹn hò với trùm trường Dương Đông Thần xong, Lạc Thiên Dịch liền bị bệnh, giống như bị thất tình… "Sẽ không phải anh Lạc suy sút như vậy vì cô ấy chứ?”

Nghiêm Triều thấp giọng hỏi Tiêu Soái.



Tiêu Soái: "...”

Cùng lúc đó, Trần Tâm Từ và bạn thân của cô ấy đi vào đại sảnh Thanh Ba, cô ấy không có để ý đến ánh mắt Tiêu Soái, mãi đến đoàn người bọn họ tìm được chỗ ngồi xuống, mới nhìn sang bên này.

Nhìn thấy Tiêu Soái, Trần Tâm Từ sửng sốt một chút, ánh mắt của cô ấy nhanh chóng nhìn một vòng, quả nhiên nhìn thấy Lạc Thiên Dịch đứng ở phía trước bàn bóng, người kia đang chuyên chú đánh bida, bóng dáng cao ráo đẹp trai.

"Sao vậy?”

Dương Đông Thần nhíu mày.

Trần Tâm Từ cúi đầu: "Không có gì.”

"Nhớ mãi không quên hot boy của em?" Dương Đông Thần cười lạnh.

Trần Tâm Từ cắn cắn đôi môi đỏ mọng, tâm trạng phức tạp.

Dương Đông Thần là trùm trường, Trần Tâm Từ xuất phát từ lòng hư vinh mới hẹn hò với Dương Đông Thần, thật ra cô chỉ thích cái danh "trùm trường" và thân phận "con nhà đại gia" của Dương Đông Thần, thích Dương Đông Thần mua đủ quà cho cô, thích được rất nhiều nữ sinh hâm mộ.

Mà Lạc Thiên Dịch… Ở trong lòng cô ấy, tồn tại giống như ánh trăng sáng.

Cô ấy thích anh, cũng ghét anh, cô ấy viết thư tình cho anh, một bức anh cũng không phản hồi lại.

"Em ghét cậu ta." Trần Tâm Từ thấp giọng nói.

Dương Đông Thần nở nụ cười: "Ồ? Nghe nói cậu ta có tình cảm thắm thiết với em, từ sau khi chúng ta hẹn hò, cậu ta liền bị bệnh.”