Chương 9

Lục Thời Vũ mặc một chiếc áo sơ mi màu đen, phối với chiếc quần âu màu xám đậm bên dưới, trông có vẻ hơi xa cách và nghiêm nghị.

"Làm viện trưởng nhàn nhã lắm hả? Đưa nhân viên nữ đi làm thì cũng thôi đi, còn đến sớm hơn một tiếng nữa?" Thư Nghi không nói nên lời, thực sự không hiểu Lục Thời Vũ rốt cuộc đang mưu tính điều gì.

"Vật họp theo loài." Lục Thời Vũ quét mắt nhìn quần áo của Thư Nghi từ trên xuống dưới. Chiếc váy dài màu trắng đứng đắn, dù hơi ngắn nhưng không lộ ngực lộ lưng, miễn cưỡng cũng hợp mắt.

Nói xong, Lục Thời Vũ chê Thư Nghi đi lại khó khăn, bèn xắn ống tay áo, cúi người ôm ngang eo Thư Nghi, trực tiếp ôm cô vào ghế phụ lái trong ánh mắt kinh ngạc của cô gái.

Không thể phủ nhận, trái tim của Thư Nghi đã đập liên hồi ngay khoảnh khắc cả người bị nhấc bổng lên. Thư Nghi ôm lấy trái tim hoạt động quá mức của mình, thầm than không ổn. Có lẽ bản thân cô đã đánh giá thấp sức chiến đấu của Lục Thời Vũ. Người này vậy mà lại trực tiếp tiến hành tiếp xúc cơ thể với cô.

Tiếp xúc cơ thể?

Thư Nghi nghiêng đầu nhìn hình ảnh phản chiếu của người đàn ông bên ngoài cửa sổ, đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, cười nhạo nói: “Không biết viện trưởng Lục có bạn gái chưa, anh làm như vậy không sợ bị ghen sao? Hay là anh rất am hiểu việc mập mờ với người khác trong khi đã có bạn gái?"

Nghe vậy, bàn tay đang khởi động xe của Lục Thời Vũ dừng lại, môi mím thành một đường thẳng, tựa hồ muốn nói gì đó nhưng thật lâu sau vẫn nuốt xuống, khởi động xe lại.

"Chăm sóc người khuyết tật là trách nhiệm của mọi người. Đừng lo lắng quá, tôi chỉ đang thể hiện tình yêu thương với xã hội mà thôi."

Thư Nghi: "Ồ."