Lời này thật thú vị, Thư Nghi sờ sờ cằm: "Lục Thời Vũ, không phải anh muốn theo đuổi tôi lại lần nữa đấy chứ?"
"Ha!" Nghe vậy, Lục Thời Vũ như nghe được câu chuyện cười nào đó: "Không còn sớm nữa, mau ngủ đi, nằm mơ thì cái gì cũng có."
"Không phải là tốt đấy!" Thư Nghi mắng xong thì trực tiếp cúp điện thoại.
Nghe thấy tiếng máy bận, Lục Thời Vũ cũng có thể tưởng tượng ra được vẻ mặt tức hổn hển của Thư Nghi vào lúc này, ý cười nơi đáy mắt càng đậm hơn.
Thư Nghi tức giận, lật mạnh người, ký ức trôi về mùa hè năm đó.
Lần đầu gặp Lục Thời Vũ là vào kỳ nghỉ hè sau khi tốt nghiệp cấp ba. Mặt trời hôm đó nắng như thiêu đốt cả con đường, Thư Nghi mặc quần giả váy, đạp xe rất nhanh trên đường. Ở ngã rẽ, đột nhiên có một chàng trai cao lớn ôm một quả bóng rổ đi tới, vành nón hạ thấp che gần hết khuôn mặt, bên ngoài chiếc áo phông rộng là một chiếc áo khoác đen rộng thùng thình. Thấy người đối diện sắp đυ.ng vào mình, Thư Nghi thốt lên rồi phanh gấp lại, bánh xe đang quay ở tốc độ cao không khỏi rung lắc dữ dội. Giây tiếp theo, cô ngã xuống mặt đường nhựa nóng bỏng.
"Cậu không sao chứ?"
Đập vào mắt Thư Nghi là một đôi mắt đầy sự lo lắng. Nhiệt độ dưới cơ thể như muốn làm bỏng da cô, Thư Nghi vội vàng đứng dậy bất kể đau đớn. Chàng trai thấy thế thì giúp dựng lại chiếc xe đạp bị đổ, nhíu mày: "Cậu chảy máu rồi!"
Lúc này, phía sau chiếc quần màu xanh nhạt của Thư Nghi có một đóa hoa màu đỏ kiều diễm nở rộ.