Chương 42: Tôi về quê lấy chồng. Còn anh cưới vợ sinh con

Sau khi bước xuống khỏi sân khấu, bên dưới vẫn còn đó những tiếng reo hò.

Trần Tĩnh gặp thoáng qua MC trên sân khấu, váy cô hơi tụt, cô nhấc váy bước vào phòng thay đồ.

Cô còn chưa kịp thay đồ thì phải tiếp tục tới chuyên mục tặng quà. Tưởng Hòa mặc thêm áo khoác vào cho Trần Tĩnh, cô cầm danh sách quà tặng đi đối chiếu.

Quà tặng chồng chất trong phòng chứa quà, được cô nàng quản lý sự kiện đẩy ra tới cửa. Trần Tĩnh kiểm tra từng cái một, ánh sáng không tốt lắm, hóa ra đây là một nhà kho.

Khâu tặng quà bao gồm rút thưởng và cả bình chọn biểu diễn, bình chọn chủ yếu đến từ cổ đông và quản lý cấp cao.

Phần thưởng năm nay khá đa dạng, đối chiếu đến cuối danh sách Trần Tĩnh mới thấy có hai phong bì mới được thêm vào, cô cầm lên hỏi: “Đây là gì?"

Cô nàng quản lý sự kiện phấn khích, nói: "Mới được thêm vào, là một phần thưởng siêu cấp lớn, đến lúc đó sẽ do quản lý cấp cao tự rút thăm."

Trần Tĩnh chợt nhớ, trước đó cô nàng này từng gào thét lên trong nhóm chat, Kiều Tích còn vô cùng tò mò về điều đó, em ấy tham gia catwalk chủ yếu cũng là vì phần thưởng này. Trần Tĩnh gật đầu, đặt phong bì về chỗ cũ.

Nếu là phần thưởng lớn bí mật, vậy cô không xem.

Khâu tặng quà cũng là phần khiến mọi người kích động nhất, cho nên được xếp cuối cùng.

Mà phần thưởng năm nay cũng nhiều đến mức ngoài sức tưởng tượng, nhiều hơn gấp đôi so với năm ngoái.

Vì vậy, trong kế hoạch của tiệc tất niên luôn chừa lại phần cuối để mở thưởng. Đối chiếu quà tặng và phần thưởng xong, Trần Tĩnh rời khỏi nhà kho, MC bên ngoài đã chuẩn bị sẵn sàng để bắt đầu.

Tưởng Hòa và Kiều Tích vẫn còn mặc nguyên trang phục trình diễn mà trở về chỗ ngồi.

Trần Tĩnh không thể đi, cô ôm áo khoác đứng bên mép sân khấu giúp kiểm soát hiện trường. Váy màu đỏ buông trên mặt đất, gió thổi lạnh thấu xương, khoảng cách cô đứng tương đối gần nên một số người bên dưới vô thức phải ngắm nhìn cô.

Chủ yếu là, đêm nay cô quá đẹp, quá diễm lệ.

Lục Thần cũng nhìn không rời mắt.

Phó Lâm Viễn có cuộc gọi, sau khi đặt điện thoại xuống, anh nhìn thấy Lục Thần đang cầm điện thoại chụp ảnh Trần Tĩnh, anh nhìn rồi lơ đi.

Trần Tĩnh phát hiện Lục Thần chụp mình, cô đứng thẳng người, hơi quay đầu, khóe mắt liếc qua Phó Lâm Viễn một cái, cô bình tĩnh nhìn thẳng bên trên sân khấu.

MC bắt đầu rút thăm trong thùng thăm, mỗi một lá thăm được rút ra, người bên dưới liền thét chói tai. Nhất là khi người đầu tiên được nhận thưởng, phần thưởng của người đó là một trăm nghìn nhân dân tệ tiền mặt.

Những người dưới khán đài có thể không phát điên sao, vừa mới bắt đầu mà giá trị thưởng đã lớn vậy rồi. Những phần thưởng khác còn có máy tính xách tay, máy tính bảng, tủ lạnh, và các phần tiền mặt... Cũng có cả túi xách hay là thiết bị trò chơi trị giá mấy mươi nghìn, và vân vân các thứ khác nữa.

Những tiếng thét chói tai đẩy bầu không khí lên đến đỉnh điểm, tất cả mọi người muốn biết có quà thưởng nào giá trị lớn hơn nữa không. Thấm thoát, chỉ còn lại hai phần thưởng cuối cùng.

MC cầm danh sách, nói: "Còn lại hai phần cuối cùng nhưng team trình diễn vẫn chưa có gì, họ chính là những người mẫu của chúng ta đêm nay, đúng không nào?"

"Đúng." Nhắc tới chuyện này, mọi người đều nghĩ tới đóa hoa hồng đỏ vừa rồi, và cả những đồng nghiệp ngày thường thoạt nhìn bình thường nhưng đêm nay lại biến hình xinh đẹp.

Số lượng người mẫu nhiều nhưng phần thưởng chỉ còn lại hai phần, MC nhìn sang bên này, nói: "Được rồi, mời các người mẫu của chúng ta lên sân khấu."

Tưởng Hòa, Kiều Tích đứng bật dậy khỏi ghế, xách váy chạy lên giữa sân khấu. Trần Tĩnh cũng đành phải cởϊ áσ khoác, nâng váy đi theo sau họ.

Hai đội người mẫu bước lên sân khấu, một lần nữa thu hút ánh nhìn của mọi người.

Trần Tĩnh ở phía sau, từ hàng ghế đầu nhìn vào có thể thấp thoáng trông thấy chiếc váy đỏ cùng với bờ vai trắng ngần của cô. Một vài đồng nghiệp gần đó giơ điện thoại chụp cô và Tưởng Hòa.

MC cầm danh sách quà tặng, nói: "Hai phần thưởng cuối cùng đều là hai phong bì, bên trong là gì thì phải mở thưởng mới biết."

Người bên dưới lên tiếng hưởng ứng.

MC mỉm cười, anh ta cầm thùng thăm đưa lên phía trước, cô nàng quản lý sự kiện lập tức nhận lấy, MC nói: "Hai phần thưởng này sẽ do Phó tổng rút."

Thùng thăm rút thưởng được đặt trước mặt Phó Lâm Viễn.

Phó Lâm Viễn nhướng mắt nhìn hàng người trên sân khấu, có một màu đỏ thấp thoáng trong số đó. Anh vươn tay, lấy ngẫu nhiên ra hai cái tên và chia ra đặt lên phía trên hai phong bì.

Cô nàng quản lý sự kiện biết trước được phần thưởng nên gần như ngừng thở, cô ta nhận lấy phong bì và thăm, đưa cho MC.

MC cầm lấy, mở ra, đọc tên một nhân viên nam ở bộ phận của Phùng Chí, phần thưởng là một chiếc xe trị giá hơn một trăm nghìn.

Mọi người gào thét.

Ôi mẹ ơi cứu mạng, là xe đó!

Mặc dù chỉ hơn một trăm nghìn nhưng cũng đủ lớn.

Cơ mà trước đó đã có người nhận được một trăm nghìn tiền mặt, sau lại có thêm xe hơn trăm nghìn, mọi người cũng không quá kinh ngạc.

Lúc cô nàng quản lý sự kiện đưa phong bì và lá thăm với cái tên còn lại cho MC, trái tim cô ta đều đang run rẩy. Dưới sự chứng kiến của đông đảo mọi người, MC nhận lấy phong bì và từ từ mở nó ra.

Sau đó, anh ta ngạc nhiên đến sửng sốt, anh ta chạm tay vào micro nhưng không đọc ngay mà giơ phần thưởng lên cao.

Một căn nhà tại Nhã Viên Hoàng Đình, người đoạt giải là Trần Tĩnh.

Cả khán đài xôn xao.

"Thật không? Thật sự là một căn nhà sao?"

"Nhã Viên Hoàng Đình là bất động sản mới mở bán đó sao? Ôi đệt!"

Những người khác đồng loạt quay đầu lại, Trần Tĩnh đứng ở phía sau, cô sững sờ đối diện với ánh mắt mọi người.

MC mỉm cười, mời cô ra khỏi hàng ngũ, hỏi: "Nhận được phần thưởng chung cuộc, thư ký Trần có cảm nghĩ gì không?"

Trần Tĩnh nhấc váy, tiến lên phía phía trước, nhận micro mà MC đưa tới, ánh mắt đảo qua Phó Lâm Viễn. Cô ngước mắt lên, cất giọng dịu dàng: "Cảm ơn Phó Hằng, cảm ơn Phó tổng."

“Cho dù giải thưởng này là mô hình thì cũng khiến người ta vui vẻ." Giọng nói của cô xuyên qua micro, rất nhẹ nhàng rất êm tai.

Những nhân viên đang kinh ngạc, khi nghe những gì cô ấy nói cũng phải bật cười.

MC khẽ mỉm cười: "Phó tổng sẽ không keo kiệt mà lấy mô hình ra lừa cô vậy đâu."

Anh ta đưa phong bì cho Trần Tĩnh, bên trong có cả chìa khóa. Trần Tĩnh nhìn phần thưởng này, ngón tay cô hơi khựng lại, sau đó nhận lấy: "Cảm ơn."

MC tiếp tục dẫn dắt với một nụ cười, anh ta hỏi:

"Được rồi, tất cả phần thưởng đêm nay đều đã trao xong, mọi người có vui không?"

Bên dưới đồng loạt đáp "vui".

Trần Tĩnh quay trở lại vị trí, đi theo Tưởng Hòa và Kiều Tích xuống khỏi sân khấu dưới ánh mắt khϊếp đảm của hai người họ. Kiều Tích cầm chiếc phong bì và chìa khóa bên trong mà đực người ra: "Thật sự là một căn nhà, một căn nhà. Trần Tĩnh, vận may của chị quá tốt, em..."

Tưởng Hòa kéo tay Trần Tĩnh, nhìn cô: "Khoan đã, cậu không vui?"

Trần Tĩnh ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt Tưởng Hòa, cô cười cười mà lắc đầu: "Rất vui."

Tưởng Hòa ôm cô, nói: "Tốt quá, được một căn nhà, còn ở Nhã Viên. Nơi đó đắt đỏ gần chết, lần này Phó tổng xuất huyết nhiều thật."

Nghe thấy hai chữ Phó tổng, Trần Tĩnh lại không nói gì.

Trước mặt mọi người, tại buổi tụ họp cuối năm và nhận được phần thưởng này, cô thậm chí còn không thể từ chối.

Kiều Tích sờ soạng đủ rồi, xung phung nhét nó vào túi xách cho Trần Tĩnh, em ấy nói: "Hâm mộ quá, ao ước quá đi mất, vận may của chị quá đỏ luôn."

Trần Tĩnh mỉm cười, không đáp.

Tiệc tất niên đã kết thúc, cô nàng quản lý sự kiện đến tìm cô. Lúc cô ta nhìn thấy Trần Tĩnh, ánh mắt cô ta hiện lên một tia cảm xúc phức tạp, sau đó lôi kéo Trần Tĩnh đi xử lý tàn tiệc. Trần Tĩnh không để ý đến ánh mắt của cô ta, cô vẫn mặc bộ váy màu đỏ tươi, bắt đầu sắp xếp cho mọi người thu dọn.

Những đồng nghiệp khác của Phó Hằng đã lần lượt rời khỏi địa điểm.

Trần Tĩnh và cô nàng quản lý sự kiện cùng với nhân viên hậu cần là nhóm người về cuối cùng. Kiều Tích có hẹn đi tăng hai, một đám nam thanh nữ tú hẹn nhau đi uống rượu.

Tưởng Hòa không đi cùng, cô ấy ở ngoài chờ Trần Tĩnh.

Trần Tĩnh thay quần áo, cầm túi xách bước ra, gió bên ngoài thổi tung mái tóc cô. Tưởng Hòa khoác tay cô, cười nói: "Vất vả rồi, vất vả rồi."

Trần Tĩnh mỉm cười.

Hai người đi ra ngoài, xe của Tưởng Hòa để ở bãi đỗ xe cách đó không xa, mà Phó Lâm Viễn và Lục Thần đang đứng đó. Phó Lâm Viễn mặc chiếc áo sơ mi đen, áo khoác vắt trên cánh tay. Anh đút tay vào túi quần, đang lắng nghe Lục Thần nói chuyện. Lục Thần ra nước ngoài hơn nửa tháng để đi khảo sát dự án mới, anh ta muốn đầu tư nên quay về hỏi ý kiến Phó Lâm Viễn xem có nên nhúng tay vào không.

Khi nghe thấy có tiếng bước chân, Lục Thần nhìn lại, lập tức trông thấy Trần Tĩnh, ánh mắt anh ta sáng rực lên: "Thư ký Trần."

Phó Lâm Viễn quay đầu nhìn theo, đôi mắt hẹp dài giống như vực sâu giữa đêm khuya, vẻ mặt nghiêm nghị, ánh mắt anh dừng lại trên người bọn họ.

Trần Tĩnh và Tưởng Hòa cũng dừng bước.

Trần Tĩnh cười, đáp: "Chúc mừng năm mới ngài Lục."

"Chúc mừng năm mới." Lục Thần rất muốn đi về phía Trần Tĩnh nhưng vấn đề hiện tại vẫn chưa nói xong, anh ta đành vẫy tay chào: "Lần sau tôi mời cô đi ăn."

Trần Tĩnh: "Cảm ơn."

Tưởng Hòa cười nói: "Nhân tiện mời luôn cả tôi nha!"

"OK." Lục Thần gật đầu.

Trần Tĩnh nhìn Phó Lâm Viễn, cô nói: "Phó tổng, chúng tôi đi trước. Chúc ngủ ngon."

Phó Lâm Viễn gật đầu. "Ừ."

Giọng anh trầm, thấp: "Ngủ ngon."

Tưởng Hòa cũng nói tạm biệt Phó tổng, sau đó cùng Trần Tĩnh bước lên xe. Lên xe của Tưởng Hòa, Trần Tĩnh giơ tay gỡ kẹp tóc, tối nay cô có xịt keo tóc nên không thoải mái lắm. Làn tóc mềm mại xõa xuống, chiếc xe lướt đi qua khỏi Phó Lâm Viễn.

Lục Thần nhìn theo Trần Tĩnh trong xe, cười đến xán lạn.

Phó Lâm Viễn hững hờ nhìn theo, sau đó liền thu hồi ánh mắt.

Xe lái lên đường chính.

Tưởng Hòa cầm vô lăng, liếc nhìn Trần Tĩnh, nói: “Không ngờ cậu lại thực hiện được ước mơ sở hữu một căn nhà ở Bắc Kinh trước mình."

Trần Tĩnh bám tay trên cửa sổ xe, gió phả vào mặt cô.

Cô nói: "Đó không phải là ước mơ của mình."

Tưởng Hòa nghe thế: "Cũng đúng."

Tưởng Hòa nói tiếp: "Cậu nói xem, một số việc trên đời này có phải càng muốn có càng không chiếm được, mà ngược lại thì dễ như trở bàn tay."

Trần Tĩnh ngẩn người, cô nhìn cảnh đêm bên ngoài cửa sổ xe: "Có lẽ vậy."

Càng muốn có càng không chiếm được.

Cô đã không thắng cược.

Về chung cư.

Hôm sau là ngày nghỉ, Trần Tĩnh và Tưởng Hòa ngủ thẳng giấc đến khi mặt trời lên tới đằng mông. Bên trong nhóm chat tổng của công ty chia sẻ lại video tiệc tất niên, thợ quay phim rất chuyên nghiệp, quay chụp đều rất đẹp, một vài đoạn trong số đó được giao cho bộ phận marketing để đăng tải lên trang web công ty. Qua tiết mục catwalk lần này, có không ít người kết bạn WeChat với nhau, xem như sự khởi đầu thoát kiếp FA.

Trong diễn đàn nội bộ của công ty.

Ảnh của Trần Tĩnh được ghim lên trên cùng, có rất nhiều người nhấn like cho cô.

WeChat Trần Tĩnh cũng có rất nhiều đồng nghiệp gửi kết bạn, Trần Tĩnh đồng ý hết từng người một. Tưởng Hòa nhìn điện thoại của cô, cười nói: "Xong đời, đầu năm vào chắc ngày nào cậu cũng bị hẹn đi chơi."

"Không biết liệu Lục tổng của chúng ta có thể mở đường huyết mạch trong thế khó này hay không nữa!"

Trần Tĩnh cười cười, đẩy đầu Tưởng Hòa ra.

Tiêu Mai có hỏi khi nào Trần Tĩnh được nghỉ, bà trông cô về nhà

Trần Tĩnh đáp lại là sắp rồi.

---

Sau một ngày nghỉ ngơi, hôm sau là thứ hai vẫn đi làm trước khi kết thúc năm Âm lịch.

Hôm nay, Trần Tĩnh đến công ty rất sớm. Sau khi lên tầng cao nhất, cô đi pha cà phê, đến mở rèm cửa sổ. Trước khi ra khỏi phòng, cô nhìn bàn làm việc của anh một lúc.

Anh vẫn chưa đến, nửa tháng nay anh cũng không thường xuyên đến đây. Trần Tĩnh đã quen, cô quay đầu, trở lại bàn của mình lấy tài liệu, đi xuống lầu tìm Kiều Tích.

Hôm qua Kiều Tích còn đi ra ngoài dạo phố, hôm nay mệt mỏi nên phải mang bata trắng. Em ấy nhận tài liệu, hỏi Trần Tĩnh đã mua vé về quê chưa, Trần Tĩnh nói mua rồi.

Kiều Tích than thở nói mình vẫn chưa mua được, đặt vé khó khăn nên nhờ Trần Tĩnh xem giúp.

Trần Tĩnh đáp tiếng sau đó đi khỏi văn phòng Kiều Tích.

Cô cúi đầu bấm điện thoại, lúc đi ngang qua phòng giải khát chợt nghe cuộc trò chuyện giữa cô nàng quản lý sự kiện và Tiểu Lam nhắc đến tên mình. Bước chân Trần Tĩnh hơi khựng lại, cô nhìn vào phòng giải khát, hai người họ đang trò chuyện và đứng đưa lưng về phía cô.

cô nàng quản lý sự kiện nói: “Tôi kể cô nghe, tôi phát hiện Phó tổng rất tốt với Trần Tĩnh."

Tiểu Lam cũng đã nghe về căn nhà, ảo não nói: “Đúng vậy, nếu hôm đó tôi không gặp sự cố, căn nhà này chắc không đến phiên thư ký Trần rồi."

"Chưa chắc đâu, tôi nói cho mà biết, căn nhà vốn được thêm vào sau, ngay từ đầu cũng không dùng để rút thưởng cho team trình diễn. Sau khi phần trình diễn catwalk kết thúc, Phó tổng mới thay đổi lại thành phần thưởng cho các người mẫu, cô nói xem có phải trùng hợp quá hay không."

Tiểu Lam: “Đúng là hơi trùng hợp."

"Ý cô là, thực ra căn nhà này đã có chủ đích, ngay từ đầu vốn đã xác định dành cho thư ký Trần?"

"Tôi không có nói vậy, nhưng tôi cảm thấy có khả năng lắm. Cô tin không, nếu như Trần Tĩnh không nhất thời thế chỗ cho cô, tôi đoán phần thưởng này sẽ dành cho nhân viên hậu cần, mà Trần Tĩnh có phải nhân viên hậu cần không?"

Tiêu Lam: “..."

"Thiệt!"

cô nàng quản lý sự kiện nói: “Tôi nói rồi, Phó tổng rất tốt với Trần Tĩnh, tốt đến độ khiến người khác phải đố kỵ."

Tiểu Lam: “Đúng là quá tốt, trước đây tôi nghe nói, hình như Phó tổng còn giúp Trần Tĩnh dạy cho mấy tên cặn bã một bài học."

Nghe tới đây, Trần Tĩnh trầm mặc một lúc, cô quay người đi đến hướng thang máy. Vào trong, cô nhấn nút tầng cao nhất, cửa thang máy từ từ khép lại.

Trông cô thật bình thản.

Thế nên, căn nhà đó bất kể dùng cách thức nào đi chăng nữa, cuối cùng vẫn sẽ đến tay cô, cũng giống như chiếc xe kia vậy.

"Tinh". Cửa thang máy mở.

Trần Tĩnh trở lại bàn làm việc, ngồi xuống, bưng cốc cà phê lạnh lên uống một ngụm. Lúc này, cửa thang máy lại mở, Phó Lâm Viễn mặc áo sơ mi trắng và khoác áo vest màu đen bước ra ngoài, đi phía sau anh là Vu Tòng.

Trần Tĩnh đặt cà phê xuống, ngước mắt nhìn lên.

Phó Lâm Viễn nhìn thoáng qua cô một cái rồi đi vào trong phòng. Vu Tòng đi sau Phó Lâm Viễn mấy bước, anh ta đi đến chỗ Trần Tĩnh và đặt một túi hồ sơ lên bàn.

"Của cô."

Trần Tĩnh đè tay lên túi hồ sơ: “Giấy tờ bất động sản?"

Vu Tòng dừng lại, cười cười: “Đúng vậy, chúc mừng đoạt thưởng."

Trần Tĩnh im lặng vài giây.

"Cảm ơn."

Vu Tòng nhìn cô trong thoáng chốc, gật đầu, sau đó đi vào trong phòng và đóng cửa lại.

Phó Lâm Viễn đứng sau bàn làm việc, xắn tay áo, không biết đang nói gì với anh ta.

Từ bên ngoài nhìn vào, người đàn ông vẫn khí chất, lạnh lùng như cũ. Anh châm một điếu thuốc lá, rủ mắt nhìn tài liệu trên bàn và giao nó cho Vu Tòng.

Trần Tĩnh ngoảnh mặt về, cầm túi hồ sơ bỏ vào trong ngăn kéo. Cô không hề mở ra xem.

Bọn họ chỉ nán lại phòng một lúc, không lâu sau, Phó Lâm Viễn mặc áo khoác vào và cùng rời đi với Vu Tòng. Trần Tĩnh vẫn ngồi yên tại bàn mà xử lý công việc.

Mấy ngày sau.

Công việc cuối năm sắp kết thúc, công ty đã lên thông báo về thời gian nghỉ Tết.

Ngày kế cuối trước khi nghỉ lễ, Trần Tĩnh và Tưởng Hòa đang nghỉ trưa tại quán cà phê, Kiều Tích đột ngột đẩy cửa đi vào. Em ấy thở hồng hộc, kéo ghế ngồi xuống, ôm cánh tay Trần Tĩnh và nói: “Tĩnh Tĩnh, em muốn nhờ chị giúp em một việc."

Trần Tĩnh hỏi: “Việc gì?"

Mắt Kiều Tích sáng rực lên, nói: “Đêm 24 năm nay có một buổi độc tấu Cello, người biểu diễn là Cố Quỳnh tiểu thư nhà họ Cố, ban tổ chức là Phó Hằng chúng ta. Nhưng mà rất khó mua vé, Trần Tĩnh, chị có thể hỏi xin Phó tổng thử giúp em hai vé không?"

Trần Tĩnh sững sờ, cô nhìn Kiều Tích, hỏi lại: “Cố Quỳnh?"

Kiều Tích gật đầu: “Đúng vậy, viên kim cương hồng đợt đó, em nghi là Phó tổng tặng cho tiểu thư Cố Quỳnh. Bởi vì cô ấy cũng ở Philadelphia, lần này về nước, Phó Hằng liền giúp cô ấy tổ chức buổi hoà nhạc này."

Tưởng Hòa chống cằm, lắng nghe.

Trần Tĩnh nhìn Kiều Tích hồi lâu, trong đầu phảng phất lại được nghe thấy bài hát kia.

"Hoa hồng lặng lẽ mang theo nụ cười, cũng kèm theo gai nhọn đáp lễ, bởi chỉ tín nhiệm vào sự phòng vệ"

"Lạnh lùng nhưng sao vẫn xinh đẹp đến thế, sự cao quý mãi chẳng thể chiếm được"

Hoa hồng trắng.

Hoá ra cô ấy về nước.

"Có thể không chị?" Kiều Tích lay cánh tay Trần Tĩnh, Trần Tĩnh hoàn hồn, nhìn Kiều Tích và nói: "E là không giúp gì được em, đây là việc tư rồi."

Kiều Tích thở dài, em ấy nói: "Bạn thân của em rất thích, em muốn dẫn cậu ấy đi xem."

Trần Tĩnh nhẹ nhàng rút tay về.

Tưởng Hòa nói: "Em lên mạng tìm mua vé là được mà, muốn mời người ta mà còn muốn tiết kiệm hả?"

Kiều Tích xấu hổ, quả thật Kiều Tích có ý nghĩ như vậy.

Tưởng Hòa cầm cà phê lên, kéo tay Trần Tĩnh: "Kệ em ấy đi, sắp tới giờ rồi, chúng ta lên thôi."

Trần Tĩnh và Tưởng Hòa vào thang máy, Trần Tĩnh nhìn dãy số tầng tăng dần. Cô rất im lặng.

Tưởng Hòa uống cà phê, đã đến tầng lầu của cô ấy nên cô ấy đi ra trước, còn Trần Tĩnh tiếp tục đi lên tầng cao nhất.

Cô bước ra ngoài, bởi vì sắp đến kỳ nghỉ lễ cho nên toàn bộ văn phòng đều được quét tước sạch sẽ, khu tiếp khách cũng được sắp xếp thêm một ít hoa quả khô. Trần Tĩnh trở lại bàn của mình, ngồi xuống, đưa mắt nhìn lướt qua căn phòng trống rỗng.

Cô quay đầu về, xử lý cho xong mớ công việc.

Bên trong nhóm chat nhỏ, Kiều Tích gửi vào một liên kết, nhờ mọi người giành vé giúp mình.

Trần Tĩnh nhìn phần giới thiệu.

Người trình diễn: Cố Quỳnh.

---

Sau khi trở về chung cư.

Tiêu Mai gọi điện đến, gần đây hầu như ngày nào bà cũng gọi cho cô. Trần Tĩnh có thể cảm nhận được giọng điệu háo hức, trông ngóng con gái về nhà của bà.

"Mẹ, còn một ngày thôi, ngày mai nữa là xong rồi."

"Đúng là một ngày dài như một năm."

Nghe Tiêu Mai nói thế, Trần Tĩnh vừa cười vừa đi ra ban công thu quần áo. Cô kéo bao gối và vỏ chăn xuống, trả lời: “Mẹ đi quảng trường khiêu vũ, hoặc tìm ai tán gẫu, chơi cờ, xem TV gì đó. Hai ngày trôi qua nhanh thôi mà."

"Bây giờ còn tâm trí đâu mà làm mấy việc đó, cứ nhảy một bài người ta lại hỏi khi nào con gái về, cứ khơi gợi nổi nhớ nhung của mẹ."

Hôm nay trời không nắng, bầu trời Bắc Kinh xám xịt. Trần Tĩnh nhìn những dãy nhà san sát và cây cối đã được cắt tỉa gọn gàng, cách đó không xa có vài tòa nhà cao tầng, hầu hết đều là dạng office. Ở cách xa như thế vẫn có thể nhìn thấy được logo Phó Hằng, Trần Tĩnh yên lặng nhìn ngắm nơi đó.

Tiêu Mai nói: “Người khác làm sao so được với con gái của mẹ chứ."

"Nuôi con lớn khôn, cuối cùng con đã có thể tâm sự, trò chuyện với mẹ. Nhưng con lại phải làm việc ở một nơi xa như thế, một năm chỉ gặp một lần. Haiz, thành phố lớn làm khốn khổ con gái của mẹ."

Trần Tĩnh thu hồi tầm mắt, cô ôm bao gối, nói: “Mẹ, cuộc sống ở thành phố lớn vốn là như vậy."

"Con về ở với mẹ nhé."

Tiêu Mai nghĩ rằng cô nói đùa, nhưng vẫn mỉm cười bảo: “Được, mau về đây."

Trần Tĩnh cười: “Vâng, đợi con."

Trần Tĩnh cúp máy, quay trở lại phòng khách, nhìn gian phòng này mà trong lòng suy nghĩ rối loạn.

Hôm sau, ngày làm việc cuối cùng trong năm. Tất cả mọi người đều uể oải, Tưởng Hòa tận mười giờ mới tới công ty. Trần Tĩnh không có đi chung, sáng sớm cô ngồi tàu điện ngầm đến Phó Hằng.

Cô ngồi xuống trước máy tính viết đơn xin nghỉ việc.

Buổi chiều, trước khi tan làm.

Kiều Tích gọi điện nội bộ tìm cô có việc, Trần Tĩnh đứng vậy đi xuống lầu giải quyết, là vấn đề tổng chi phí cho tiệc tất niên vừa rồi. Trần Tĩnh kiểm tra, đối chiếu xong thì quay lại trên lầu.

Lúc bước ra khỏi tháng máy, cô thấy trong phòng làm việc có người, cô nhìn lướt qua thấy Phó Lâm Viễn trong đó. Anh lật xem tài liệu, laptop đặt bên cạnh, thỉnh thoảng anh sẽ hoạt động trên touchpad, mắt nhìn màn hình.

Chiếc áo sơ mi đen hơi phanh ra, yết hầu sắc như lưỡi dao.

Trần Tĩnh quay đầu, trở về bàn của mình. Cô cầm lấy một phần tài liệu và đặt đơn nghỉ việc lên trên cùng, đi đến gõ cửa phòng.

Cốc cốc.

Giọng nói trầm ấm của Phó Lâm Viễn vang lên: “Vào đi."

Trần Tĩnh đi vào, đặt chúng trước mặt anh. Phó Lâm Viễn khép phần tài liệu trong tay, ngước mắt lên liền thấy ngay tờ đơn xin nghỉ việc.

Anh nhướng mắt lên, đôi bên nhìn nhau.

Giọng Trần Tĩnh vẫn ôn hòa, mềm dịu: “Tôi đã trải nghiệm đủ cuộc sống tại thành phố lớn, tôi về quê lấy chồng."

"Còn anh cưới vợ sinh con."

Phó Lâm Viễn không cảm xúc, anh nhấc bút, duyệt đơn nghỉ việc của cô.