Chương 43: Đôi bên đều bình yên

Trong phòng cực kỳ yên tĩnh, dường như ngay cả tiếng gió từ xa cũng có thể nghe thấy.

Nhìn anh ký xong, Trần Tĩnh nói: “Tôi sẽ bàn giao đầy đủ.” Giọng cô vẫn nhu hòa như thế.

"Được." Phó Lâm Viễn trầm giọng đáp.

Trần Tĩnh nhìn anh thêm một lúc rồi xoay người rời đi, trở lại bàn làm việc của mình. Buổi sáng khi viết đơn nghỉ việc, cô đã chuẩn bị xong bàn giao công việc. Phần văn bản này bao gồm cả những thông tin mà trước kia trợ lý Tề đã đưa cho cô khi cô mới đảm nhận chức thư ký, liệt kê một số thói quen trong công việc của Phó Lâm Viễn và một số điều mà anh không thích.

Lúc mới nhậm chức, cô đã xem đi xem lại hết toàn bộ những chi tiết đó.

Kiểu cà phê và loại trà mà anh thích uống, khung giờ anh thường đến công ty, những thứ cần lưu ý khi báo cáo với anh, sinh nhật anh, sở thích của anh, ...

Ngoài ra, còn có một vài chi tiết được cô thêm vào sau khoảng thời gian ngắn làm thư ký cho anh. Chẳng hạn như tính cáu bẳn khi ngủ không ngon của anh, nhãn hiệu âu phục mà anh thường mặc, nhiệt độ khi uống cà phê.

Cô còn học cách thắt cà vạt, bởi vì đôi lúc anh quá bận rộn, cô cũng phải giúp một tay.

Cô ghi chép lại tất cả những điều này, in thành văn bản giấy và kẹp nó vào bên trong tập tài liệu.

Trần Tĩnh thu xếp xong đâu vào đấy rồi bày tất cả lên trên bàn.

Cô cũng đã lập danh sách chi tiết cách thức liên lạc đến những bộ phận khác, ghi chép đầy đủ vào trong sổ tay. Tiếp đó là phân loại tài liệu, dán giấy note và ghi chú thời gian đệ trình cho từng cái một. Có một vài văn bản đã được Phó Lâm Viễn ký rồi, đầu năm đi làm lại cần xử lý kịp thời.

Còn về mật khẩu nội bộ công ty như mật khẩu trong phòng làm việc Phó Lâm Viễn, hay mật khẩu thang máy tầng cao nhất, đều được cô mã hóa và lưu thành một file trong máy tính.

Làm xong hết tất cả thì cũng đã quá giờ tan tầm, Tưởng Hòa biết cô phải tăng ca nên đã về trước.

Trần Tĩnh cầm túi xách và một chiếc hộp nhỏ chứa một vài vật phẩm khác của mình, cô giẫm trên đôi cao gót đứng dậy, bước ra khỏi bàn làm việc. Trước khi đi, cô ngoái nhìn lại phòng làm việc của anh lần nữa.

Người đàn ông lạnh lừng vừa cắn điếu thuốc vừa nghe điện thoại, anh nhìn màn hình máy tính, một tay đang hoạt động trên touchpad.

Trần Tĩnh không đến tạm biệt anh.

Trần Tĩnh đi đến hướng thang máy, bóng người cao gầy loáng thoáng đi ngang qua phòng làm việc.

Phó Lâm Viễn liếc mắt nhìn tờ đơn nghỉ việc, tùy tiện ném chiếc bút máy trong tay xuống bàn.

Anh đổi tay cầm điện thoại, tay kia cầm một điện thoại khác, bấm gọi cho Vu Tòng.

Sau vài giây, Vu Tòng lập tức nhận cuộc gọi.

Phó Lâm Viễn: "Đưa cô ấy về."

Vu Tòng bên kia nghe thế liền biết là nhắc đến ai, anh ta gật đầu: "Vâng, Phó tổng."

Cúp máy, người ở đầu dây điện thoại bên này hỏi: "Ai thế?"

Phó Lâm Viễn không trả lời mà tiếp tục chủ đề vừa rồi, đối phương cũng tiếp tục câu chuyện mà không tò mò nữa.

---

Bởi vì ngày mai đã bắt đầu nghỉ lễ, thế nên tin Trần Tĩnh nghỉ việc hẳn qua Tết mọi người mới biết. Cô xuống đến tầng trệt, nhìn logo Phó Hằng, trong đầu lại hiện lên cảnh khi cô năm tư đến Phó Hằng ứng tuyển. Khi đó cô xếp hàng ở cuối cùng, lúc nhìn thấy anh ngồi ở vị trí chủ chốt kia thì kinh ngạc đến dường nào. Lúc đó, thật ra anh đã ra ngoài một chuyến rồi mới đẩy cửa trở vào phòng, cô đứng thẳng người, mắt một mực nhìn thẳng anh. Cô thấy HR cầm máy tính bảng đến cạnh anh, nói với anh gì đó, còn cô lúc ấy thì trong mắt chỉ có mỗi anh.

Trần Tĩnh ngoảnh mặt đi, bước chân ra khỏi tòa nhà.

Một chiếc xe con màu đen dừng trước cửa. Vu Tòng xuống xe, liếc nhìn chiếc hộp nhỏ trong tay cô, những nhân viên Phó Hằng nghỉ việc đều sẽ dùng chiếc hộp này để đựng vật dụng cá nhân, mặc dù không có in logo nhưng anh ta nhìn thấy vẫn có thể nhận ra.

Vẻ mặt Vu Tòng thoáng thay đổi, nhưng anh ta cũng hiểu được, có những chuyện rồi vẫn sẽ xảy ra.

Trần Tĩnh nhìn biểu cảm của anh ta, thản nhiên nói: "Chẳng qua tôi muốn về quê sống cùng mẹ thôi."

Vu Tòng hoàn hồn, lập tức đi vòng qua mở cửa ghế phụ lái cho cô: "Vậy để tôi đưa cô về đi, đây cũng là lệnh của Phó tổng."

Nghe thấy lời này, Trần Tĩnh dừng lại, cô nói: "Cảm ơn nhé!"

Thần sắc cô vô cùng bình tĩnh, cô xoay người ngồi vào xe. Vu Tòng đóng cửa giúp cô rồi đi vòng về ghế lái, khởi động xe.

Trần Tĩnh đặt chiếc hộp lên đùi, nhìn ra phong cảnh bên ngoài cửa sổ.

Bóng cây lướt qua trên gương mặt thanh tú của cô.

Vu Tòng nắm chặt tay lái, nhất thời không nói nên lời.

Lúc dừng đèn đỏ, Vu Tòng nhìn cô, cô đang bấm điện thoại, hình như đang trả lời tin nhắn. Anh ta biết Phó tổng sẽ không mở lời bảo cô đi, chắc chắn là chính cô muốn nghỉ.

Cô rất hiểu rõ Phó tổng, thậm chí có thể nói, cô đoán được tâm tư Phó tổng dễ như trở bàn tay.

Phó tổng tặng xe tặng nhà không phải muốn cô đi, nhưng kết quả vẫn như vậy.

Bởi vì ánh mắt Vu Tòng cứ luôn nhìn chằm chằm cô, Trần Tĩnh ngẩng đầu lên, nhìn anh ta và nói: “Không cần nhìn tôi như thế, thật sự chỉ do tôi muốn về nhà mà thôi. Kể từ sau ba tôi qua đời, tôi thì ở Bắc Kinh, mẹ tôi chỉ còn một mình. Bây giờ mọi thứ tạm ổn định rồi, tôi muốn trở về sống cùng với bà ấy, báo hiếu cho mẹ."

Vu Tòng khựng lại, mấy giây sau liền nói xin lỗi: “Xin lỗi, do tôi nghĩ nhiều."

Trần Tĩnh mỉm cười.

Vu Tòng quay đầu về, bắt đầu lái đi, vài giây sau đó anh ta lại nói: “Xin lỗi."

Xin lỗi cái gì?

Trần Tĩnh không hỏi, Vu Tòng cũng không nói, cứ cho qua như vậy.

Về đến tầng hầm để xe chung cư Nhã Trí, Trần Tĩnh ôm chiếc hộp nhỏ và quải túi xách đi ra ngoài, cô nói: “Vu Tòng, hẹn gặp lại."

Vu Tòng nhìn cô: “Hẹn gặp lại."

Trần Tĩnh quay người đi.

Mà trên ghế sau xe có đặt một túi đồ, logo trên túi đồ là tên của cửa hàng bút máy mà Trần Tĩnh từng ghé. Vu Tòng đã nhận lại chiếc bút máy sau sửa chữa, mọi thứ đến rất trùng hợp.

Trần Tĩnh lên lầu, mở cửa đi vào nhà.

Tưởng Hòa gửi WeChat cho cô, hỏi cô về chưa. Tạm thời Trần Tĩnh vẫn chưa có ý định nói cho Tưởng Hòa chuyện cô nghỉ việc, cô định qua năm rồi nói, không muốn làm ảnh hưởng đến tâm trạng Tưởng Hòa.

Cô ôm chiếc hộp vào phòng và cất vào trong ngăn tủ.

Sau đó cô mới trở ra phòng khách, trả lời tin nhắn Tưởng Hòa. Tưởng Hòa đi trung tâm thương mại mua đồ, chủ yếu là mua cho bà của cô ấy, cô ấy hỏi Trần Tĩnh có cần mua thực phẩm nấu ăn cho đêm nay không. Trần Tĩnh đáp cũng được.

Cô đến tủ lạnh kiểm tra tất cả những đồ trong đó, định tối nay sẽ lấy ra để nấu hết, cũng may biết sắp nghỉ lễ nên đã dùng bớt từ từ.

Bên trong còn xương sườn và nấm kim châm, Trần Tĩnh lấy ra hết và gửi tin nhắn cho Tưởng Hòa, bảo cô mua thêm một ít đồ phối lẩu, tối nay nấu lẩu ăn.

Tưởng Hòa nhắn lại ok, tiện thể mua thêm cả bia.

Chỉ chốc lát sau Tưởng Hòa về tới, cô ấy thay thành đồ bộ mặc nhà, ngôi trên mặt thảm rót bia.

Trần Tĩnh ngồi đối diện Tưởng Hòa, cô nhúng miếng bò Kobe đã thái mỏng vào nước dùng nóng nghi ngút khói, Trần Tĩnh và Tưởng Hòa chạm cốc.

Sáng ngày mai Tưởng Hòa phải đi sớm hơn cô, cô ấy uống bia, nói: “Hẹn năm sau gặp lại."

Trần Tĩnh: “Ừm."

Cô gắp thức ăn vào chén cho Tưởng Hòa, Tưởng Hòa vừa ăn vừa xem điện thoại, chậc lưỡi mấy tiếng liền: “Kiều Tích đã mua được vé xem hòa nhạc rồi, vé VIP luôn, cũng may đó."

Điện thoại Trần Tĩnh cũng vang lên, trong nhóm chat nhỏ đều là tin nhắn vui mừng của Kiều Tích, và tin cảm ơn các đồng nghiệp vì đã tranh vé giúp em ấy, nói rằng đầu năm trở lại sẽ mời mọi người đi ăn. Khoản thưởng Tết của Kiều Tích năm nay không hề ít.

Trần Tĩnh cũng không xem nữa.

Bên trong nhóm chat có người hỏi Kiều Tích: Cố Quỳnh này trông còn rất trẻ mà đã lợi hại như thế ư!

Kiều Tích: Đúng đó, mới hai mươi bốn tuổi mà đã biểu diễn độc tấu ở hàng trăm buổi hòa nhạc, đoạt rất nhiều giải thưởng. Vóc người cô ấy rất xinh luôn, để tôi cho mọi người xem ảnh.

Em ấy gửi một tấm ảnh vào bên trong nhóm.

Tưởng Hòa nhìn xem thử rồi nhíu mày: “Cũng được đó, rất có cảm giác mối tình đầu."

Tưởng Hòa giơ điện thoại lên cho Trần Tĩnh xem, giữa làn hơi nước, Trần Tĩnh lại lần nữa nhìn thấy ảnh chụp Cố Quỳnh. Trong bức ảnh, Cố Quỳnh mặc váy trắng tay bồng, đứng giữa biển hoa, tay cầm một bông hoa cúc trắng gác sau lưng, đôi lông mày cong cong, mắt nhìn vào máy ảnh.

Trần Tĩnh ừ một tiếng: “Rất đẹp."

Tưởng Hòa thu điện thoại về, soạn tin nhắn trả lời.

"Không biết Kiều Tích thích Cello thật hay giả, nhưng một đứa không có tế bào nghệ thuật như em ấy liệu có thể nghe hiểu không? Mình thấy Kiều Tích đi chủ yếu vì cái mác công ty thôi, lại muốn lấy lòng người ta."

Trần Tĩnh không đáp.

Cô cầm đũa, nhúng một lát thịt bò, loại thịt này ăn khá mềm và ngon.

Buổi tối uống nhiều bia, hai người phải thỉnh thoảng đi vệ sinh, có cảm giác hơi choáng váng.

Tưởng Hòa ôm Trần Tĩnh, ngẩn người. Cô ấy nói: “Mình bây giờ chỉ còn lại một người thân duy nhất là bà nội, mình rất lo cho sức khỏe của bà, định mua cho bà một phần bảo hiểm."

Trần Tĩnh nói nên như thế, cô cũng sẽ mua cho mẹ.

Tưởng Hòa say đến váng đầu, cô hỏi Trần Tĩnh: “Chuyện trước đó cậu kể được phân nửa, rốt cuộc thì người đàn ông mà cậu thích là người như thế nào vậy?"

Có lẽ bởi vì ngày mai bọn họ sẽ tách nhau ra về nhà, thế nên Tưởng Hòa vẫn không nhịn nổi mà muốn hỏi một chút.

Trần Tĩnh còn cầm bia, cô nói: "Đôi bên đều bình yên."

Tưởng Hòa dừng lại: "Tức là... lãng quên nhau, đường ai nấy đi?"

Trần Tĩnh cười cười.

"Cũng gần như là thế."

Một người có thể quên, người còn lại phải nỗ lực quên.

Cô tiếp tục uống bia, Tưởng Hòa nấc lên một cái, đến gần ôm cô và xoa bả vai cô. Tưởng Hòa lấy điều khiển từ xa, mở TV và chuyển đến kênh âm nhạc.

Ca khúc nghe được một nửa lần trước vẫn còn đó, Tưởng Hòa bấm tiếp tục.

"Không thể nói lời yêu, xin đừng dối trá, đó chỉ là chút cảm nắng mà thôi

Không thể oán hận, xin đừng dây dưa, đừng giả vờ cảm thán

Cứ xem như em quá rắc rối, luôn khiến bản thân chịu tổn thương

Tự nhủ với lòng tình cảm chính là thế đấy

Hơi bất cẩn một chút là sẽ cuồng si ngay

Đừng hối hận, xem như ta đã lỡ mất nhau

Mai về sau, người bất giác nhớ đến em đôi chút, vậy là tốt lắm rồi..."

Tưởng Hòa ngâm nga theo bài hát.

Trần Tĩnh yên lặng nghe, bia trên tay, từ từ nhấm nháp. Chỉ là chút cảm nắng, chưa đủ nói lời yêu, cho nên nói xa là xa.

Cược một ván, thua triệt để.

---

Sáng sớm hôm sau, bầu trời xám xịt, còn chưa sáng hẳn.

Tưởng Hòa còn men say kéo vali hành lý, được Trần Tĩnh hộ tống ra sân bay. Quê Tưởng Hòa ở rất xa, sau khi đáp máy bay còn phải ngồi xe hơn một giờ đồng hồ mới về đến thị trấn, cho nên cô ấy phải mua vé máy bay buổi sớm, sợ bà nội ở nhà trông chờ. Người già không thích hợp thức đêm, về sớm bao nhiêu hay bấy nhiêu, Tưởng Hòa cũng phải canh rất lâu mới mua được vé giờ này.

Sau khi tiễn Tưởng Hòa đi, Trần Tĩnh trở về chung cư bắt đầu thu dọn hành lý. Cô mang đi những thứ quan trọng, một vài thứ ít quan trọng hơn thì đóng thùng, đợi Tưởng Hòa đi làm trở lại sẽ nhờ cô ấy gửi về.

Có quá nhiều đồ vật, cô phải vứt đi một vài thứ, còn các đồ vật gia dụng mà cô cảm thấy Tưởng Hòa thích thì sẽ giữ lại cho cô ấy.

Tiêu Mai biết hôm nay cô về nên liên tục gọi điện xác nhận, Trần Tĩnh cười nói: "Chờ thêm chút nữa đi ạ, con không mua được vé ban ngày. Vé của con là tám giờ tối, về đến nhà đã rất muộn, mẹ ngủ trước đi."

"Sao mà ngủ được, mẹ nhất định sẽ chờ con. Con muốn ăn cái gì?"

Trần Tĩnh: "Bánh bao chỉ."

"Hơn nửa đêm mà còn đòi ăn cái này, khó tiêu. Mẹ nấu cháo cho con, cháo rau xanh nhé? Cho con thêm trứng ốp la, trước đây con rất thích ăn như thế."

"Vâng."

Sau khi cúp máy, Trần Tĩnh lại tiếp tục thu dọn đồ đạc. Cô đi vào trong phòng tắm, trông thấy hoa cắm trong bình, hoa hồng trắng nở rộ rất đẹp. Trần Tĩnh cầm cả bình lẫn hoa, mang xuống tầng trệt cho bác bảo vệ ở cửa.

Bác bảo vệ cười, nói cảm ơn: "Đây là lần đầu tiên được tặng hoa tươi xinh đẹp như vậy."

Trần Tĩnh cười nhẹ rồi quay về nhà. Sau khi dọn dẹp xong, còn một chiếc áo vest nam, Trần Tĩnh máng nó lên móc và treo vào trong tủ đồ.

Cô gửi tin nhắn cho Vu Tòng, nhờ anh qua Tết đến gặp Tưởng Hòa để lấy.

Vu Tòng: Được.

---

Sáu giờ rưỡi chiều.

Trần Tĩnh kéo một vali và quải một chiếc túi lớn, cô mặc quần jean và áo len, tóc xõa ngang vai, dung mạo xinh đẹp cực kỳ.

Cô kéo vali đến tầng trệt, bảo vệ cửa thấy cô sắp đi nên hỏi: "Về quê à?"

Trần Tĩnh cười, đáp: "Vâng, chúc bác năm mới vui vẻ!"

"Năm mới vui vẻ, đi đường bình an."

"Vâng."

Xe mà cô đặt đã tới đón.

Đến ga tàu cao tốc, Trần Tĩnh ăn cơm tối bên trong nhà ga, sau đó mới xếp hàng chờ soát vé.

Trời Bắc Kinh đã sập tối, ga tàu tấp nập kẻ đến người đi, Trần Tĩnh kéo hành lý đi lên chuyến xe của mình. Lúc này, điện thoại cô vang lên mấy tiếng "tinh tinh".

Cô mở điện thoại kiểm tra, tiền lương tháng trước và tháng này đều đã vào tài khoản, còn có tiền thưởng năm.

Tháng này làm không hết một tháng nhưng lương vẫn gửi đủ, hoặc có thể đó là mức lương sau khi tăng. Thưởng cuối năm sẽ bằng tổng tiền lương của một năm, nhưng cô tính lại thì đây là mức lương mới mà đáng lý sau khi nghỉ Tết quay trở lại mới được tăng lương.

Cho rất nhiều tiền, thật sảng khoái.

Trần Tĩnh ngồi trên ghế, liếc nhìn tiền trong tài khoản. Đãi ngộ của Phó Hằng trước giờ luôn rất tốt, tiền lương mà anh trả cho cô rất hậu hĩnh.

Trần Tĩnh ấn tắt màn hình.

Tàu cao tốc bắt đầu khởi động.

---

Đúng tám giờ tối.

Màn độc tấu tạm thời kết thúc, Cố Quỳnh mặc váy trắng, đi giày đen, khoác khăn choàng trên vai chạy vội ra cửa sau.

Nhìn thấy chiếc ô tô màu đen dừng ở đó, cô ta mở cửa xe ngồi vào trong.

Phó Lâm Viễn đặt laptop trên đùi, tập trung nhìn màn hình, những ngón tay thon dài của anh vẫn đang xử lý công việc.

Cố Quỳnh ngồi ổn định, hỏi: "Thế nào, hiếm khi em độc tấu, sao anh không vào nghe?"

Anh nhìn màn hình, một tay khác chống cằm, không đáp lại cô ta.

Anh chăm chú nhìn màn hình, một lúc sau mới tùy tiện hỏi: "Bao lâu nữa thì diễn xong?"

Cố Quỳnh bĩu môi: "Còn một màn kết hợp giữa em với giáo viên nữa."

Anh ừ một tiếng, không nói gì thêm.

Cố Quỳnh nhìn người đàn ông mà mình đã không gặp trong năm năm, có cảm giác hơi lạ lẫm.

---

Grey: Lời bài hát ở trên nằm trong "Nói xa là xa - Viên Á Duy", mọi người có thể nghe thử.

[01/08/2023]: Tâm hồn mình vẫn còn ở concert Mỹ Đình chưa về!!!