Chương 12: Hoa hồng trắng rất đẹp (2)

Xe chạy được một đoạn, nữ sinh kia liền bắt đầu nói chuyện với Phó Lâm Viễn.

"Bữa sáng em làm có ngon không ạ?"

Phó Lâm Viễn lật xem tài liệu, không có trả lời cô ta. Nữ sinh không cam tâm mà hỏi lại: "Có ngon không ạ?"

Giọng nói của Phó Lâm Viễn trầm thấp, trả lời lấy lệ: "Cũng được."

"Cũng được có nghĩa là ngon phải không ạ?" Nữ sinh tự giải thích, lời này khiến Phó Lâm Viễn ngước mắt lên nhìn cô ta một cái, nữ sinh cười nhẹ nhàng tựa như một đóa hoa.

Phó Lâm Viễn khịt mũi.

Anh ngã người ra sau, mắt lơ đãng lướt qua góc nghiêng sườn mặt của Trần Tĩnh ngồi trên ghế phụ.

Trần Tĩnh nhìn ra phong cảnh đa dạng trước mặt, nhìn đèn đỏ trên đường, nhìn biển số xe, nhìn người qua đường, nhìn xe buýt, nghe giọng điệu nũng nịu muốn xích lại gần Phó Lâm Viễn của nữ sinh.

Nữ sinh nói: "Cuối tuần này trường có tổ chức triển lãm tranh, anh có rảnh không đến xem đi, em cũng có tác phẩm."

Anh không lên tiếng.

Nữ sinh nói tiếp: "Đến đi đến đi mà, em vẽ cũng khá tốt, chắc chắn anh sẽ thích."

Người đàn ông liếc nhìn cô ta.

Cô ta không sợ chút nào mà còn cười híp mắt nhìn anh: "Anh không trả lời coi như là đồng ý với em rồi đó."

Phó Lâm Viễn kéo nhẹ cà vạt, áp sát nữ sinh kia, nhìn cô ta bằng đôi mắt hẹp dài đen như mực, giọng của anh rất trầm: "Không ai nói với cô rằng quá mức chủ động rất dễ chịu thiệt ư?"

Nữ sinh nhìn khuôn mặt tuấn tú của anh, tim đập thình thịch, chớp chớp mắt: "Không chủ động thì sao kiếm được tình yêu."

"Ồ?"

Anh cười khẽ, ngã người ra sau ghế.

Nữ sinh tiếp tục nhìn ngắm anh, ánh mắt đầy si mê.

Vu Tòng nhìn sang Trần Tĩnh mấy cái, trong mắt mang ý cười.

Trần Tĩnh rất yên lặng, vẻ mặt bình thản.

Rất nhanh đã đến Đại học Bắc Kinh, xe dừng trước cổng, nữ sinh mở cửa xuống xe và xoay người lại vẫy tay tạm biệt với Phó Lâm Viễn.

Phó Lâm Viễn thậm chí còn không mở mắt, một gương mặt lạnh lùng.

Nữ sinh còn vẫy tay với Trần Tĩnh, Trần Tĩnh cũng giơ tay lên vẫy tay đáp trả.

"Oành." Cửa xe đóng lại.

Trong xe trở lại trạng thái yên tĩnh.

Vu Tòng nổ máy xe, hỏi Trần Tĩnh: "Cô học lái xe thế nào rồi?"

Trần Tĩnh hoàn hồn, nhìn tay lái của anh ta và nói: "Cuối tuần vừa luyện qua một lần."

"Có nắm chắc không?" Vu Tòng cười hỏi.

Trần Tĩnh nói: "Vẫn hơi hồi hộp."

"Không sao, tập luyện nhiều vào là được, có lái trên đường lớn không?"

Trần Tĩnh đáp: "Có, nhưng chỉ lái từ từ."

Lúc này xe đã chạy vào con đường ngoại thành, phương tiện lưu thông đã giảm đi rất nhiều.

Giọng của Phó Lâm Viễn từ phía sau truyền đến: "Vu Tòng, để cô ấy lái xe."

Trái tim Trần Tĩnh bỗng căng chặt, cô quay đầu nhìn Phó Lâm Viễn: "Phó tổng!"

Cánh tay Phó Lâm Viễn đặt trên phần tay vịn ghế, nhướng mắt nhìn cô và nói: "Thử chút."

Trần Tĩnh nhìn đôi mắt hẹp dài của người đàn ông, tim đập thình thịch, có một cảm giác căng thẳng đến không thể tin được. Vu Tòng cười cười, từ từ dừng xe lại, sau đó cởi dây an toàn và nói với cô: "Tới đi."

Trần Tĩnh ngơ mất mấy giây.

Cô nhìn con đường vắng phía trước, rồi lại nghĩ đến người đàn ông ngồi sau, anh tin tưởng cô đến như vậy sao?

Trần Tĩnh khẽ cắn môi, tháo dây an toàn, xuống xe đổi vị trí với Vu Tòng. Vu Tòng ngồi ghế phụ lái hướng dẫn: "Dạng xe này cũng giống như chiếc xe mà Phó tổng đã cấp cho cô, cứ từ từ rồi sẽ đến, không cần gấp."

Trần Tĩnh chạm vào tay lái, ừ đáp lại.

Sau đó, chiếc xe chậm rãi khởi động, cô nhìn chằm chằm con đường phía trước rồi lái đi.

Vu Tòng vỗ tay: "Khá tốt mà."

Trần Tĩnh không dám thả lỏng, cô không đi một mình, trên xe này còn có Vu Tòng và có cả anh. Cứ như vậy mà chạy một đường đến thành phố bên cạnh, giữa đường đổi lái về cho Vu Tòng, lúc đến thành phố bên kia đã là hai giờ rưỡi chiều.

CEO Phong Nguyên của công ty Thụy Nguyên, cũng chính là tổng giám đốc công ty bị vốn đầu tư nước ngoài thôn tính thù địch đã thuê một phòng VIP tiếp đãi bọn họ, thái độ của anh lúc này đã tốt hơn trước đó nhiều. Một bữa cơm, nói được kha khá lời hữu ích.

Nhưng những gì mà Phó Lâm Viễn yêu cầu, anh vẫn không đồng ý nới lỏng.

Phó Lâm Viễn cũng rất có kiên nhẫn, dùng đũa chung gắp cho Trần Tĩnh một miếng cá mà cô chưa kịp gắp.

Trần Tĩnh đang cho rau xanh vào miệng, động tác tay của cô hơi khựng lại, giọng hơi ồm: "Cảm ơn Phó tổng."

Phó Lâm Viễn không đáp lại, anh buông đũa, xắn tay áo bằng những đầu ngón tay thon dài. Anh nghiêng đầu nghe những lời hay ý đẹp của Phong Nguyên, ngay cả lông mày cũng không nhúc nhích lấy một cái.

Sau bữa ăn.

Trên mặt Phong Nguyên là một nụ cười công nghiệp, anh ta đứng ngay ngắn và nói: "Phó tổng, chúng ta trò chuyện riêng một lúc được chứ?"

Phó Lâm Viễn đặt ly xuống, nhíu mày.

"Được."

Phong Nguyên lớn hơn Phó Lâm Viễn nhiều tuổi, đối mặt với một CEO trẻ tuổi này, anh ta thật sự không ngờ đối phương có thể ung dung thản nhiên đến như vậy. Phong Nguyên đứng lên chào hỏi Phó Lâm Viễn rồi cùng nhau đi vào trong phòng nghỉ, Phong Nguyên gọi người tới bồi tiếp Trần Tĩnh và Vu Tòng còn lưu lại. Sau khi dọn bàn xong, người của Phong Nguyên đến pha trà, ngồi tán gẫu với Trần Tĩnh và Vu Tòng.

Trần Tĩnh ngồi thẳng tắp, cùng trò chuyện vài câu với đối phương.

Sau đó điện thoại của đối phương reo lên, dường như là có chuyện, phải đi ra ngoài nghe điện thoại. Trần Tĩnh chờ sau khi anh ta đi ra khỏi mới thả lỏng bả vai, che miệng ngáp.

Vu Tòng nhìn cô, hỏi: "Hay là cô cứ nằm đây nghỉ ngơi một lát đi?"

Trần Tĩnh có hơi buồn ngủ, bình thường ở công ty đều sẽ ngủ trưa, cô lắc đầu đáp: "Tôi xem báo cáo tài vụ của Thụy Nguyên một lúc."

Cô đi đến phía dưới bạn đàm phán, lấy phần văn bản từ trong túi xách mà Phó Lâm Viễn đã đưa cho cô buổi sáng. Cô nghiêm túc lật xem, hai năm qua Thụy Nguyên phát triển khá tốt, cổ phiếu sau khi đưa ra thị trường vẫn luôn ổn định. Trước đây Phó Lâm Viễn là Bá Nhạc* của bọn họ, nhưng bây giờ nội bộ Thị Nguyên đang bất ổn, đó cũng chính là lý do vì sao Phó Lâm Viễn muốn quyền kiểm soát.

Sau khi xem xong, cô cất kỹ nó. Lúc này Trần Tĩnh càng buồn ngủ hơn, cô chống đầu lướt xem điện thoại.

Vu Tòng ngồi cạnh đó cũng đang xem điện thoại. Một lát sau, điện thoại Vu Tòng vang lên, anh ta đứng dậy đi ra ngoài.

Trong phòng chỉ còn lại một mình Trần Tĩnh, càng yên tĩnh hơn, lúc này cửa phòng nghỉ mở ra.

Phong Nguyên hơi khom người, vươn tay với Phó Lâm Viễn, Phó Lâm Viễn kéo nhẹ cà vạt và duỗi tay kia ra bắt tay đáp trả.

Phong Nguyên nói: "Cảm ơn anh, Phó tổng."

Phó Lâm Viễn ừ một tiếng.

Phong Nguyên định mời một bữa cơm tối, ánh mắt chợt quét qua bóng dáng Trần Tĩnh nằm gục trên bàn, anh ta dừng lại và nói: "Thật sự có lỗi, không sắp xếp tốt để thư ký Trần nghỉ ngơi một lát. Hay thế này, trên lầu tôi có một phòng..."

Phó Lâm Viễn giơ tay ngăn anh ta lại.

"Phong tổng bận việc thì cứ đi trước đi."

Phong Nguyên khựng lại, anh ta nói: "Vậy buổi tối chúng ta cùng ăn bữa cơm nhé, tôi đi sắp xếp."

"Nói sau đi."

"Được, buổi tối rồi tính." Phong Nguyên gật đầu, sau đó lại nhìn một chút bóng dáng đang nằm sấp kia mới rời đi, trong lòng thì chửi mắng người mà anh ta phân phối tiếp khách kia.

Tiếp đãi khách kiểu gì vậy?

Cửa phòng VIP đóng lại, Phó Lâm Viễn đi về phía Trần Tĩnh.

Cô nằm úp sấp, điện thoại vẫn còn sáng. Lông mi rất dài, cái mũi rất cao, đôi mắt hơi xếch. Phó Lâm Viễn vừa kéo cà vạt vừa nhìn, nhìn cô một lúc lâu, anh với lấy áo khoác vest choàng lên trên vai cô.

Chỗ này có thể yên tĩnh như vậy chủ yếu là nhờ lớp cách âm cực kỳ tốt, trên mặt đất được phủ thảm hoàn toàn, cho nên Trần Tĩnh nhất thời vẫn chưa tỉnh lại. Mặt khác, cô cảm thấy có Vu Tòng ở đây, rất an tâm.

Phó Lâm Viễn đi đến ngồi chỗ ghế sofa bên cạnh cô, cũng là chỗ Vu Tòng ngồi vừa rồi, đôi chân dài của anh bắt chéo nhau, cầm tạp chí lên lật xem.

Trong phòng VIP lúc này cực kỳ yên tĩnh.

Ước chừng năm phút sau, tiếng reo bởi một cuộc gọi đến từ điện thoại di động của Trần Tĩnh đánh thức cô, cô mơ mơ màng màng cầm điện thoại lên xem một chút và nhận cuộc gọi.

"Xin chào ngài Lục."

Những ngón tay đang lật tạp chí của Phó Lâm Viễn bỗng ngưng lại.

* Bá Nhạc: đây là một điển tích Bá Nhạc tìm thiên lý mã, dùng từ Bá Nhạc ý chỉ người có tài năng, có tầm nhìn, có khả năng đầu tư và trọng dụng đúng đắn.