Chương 13: Cô say rồi

Sắc mặt anh không thay đổi, trang tạp chí vẫn dừng đúng một chỗ.

Trần Tĩnh ngồi thẳng người, vuốt vuốt lại mái tóc ngỗn ngang trên trán. Lục Thần ở đầu dây bên kia cười, hỏi: "Đang đi công tác ở thành phế kế bên?"

Trần Tĩnh đã tỉnh táo hơn nhiều nhưng giọng vẫn còn hơi nhừa nhựa. Giọng nói mềm nhũn sau khi vừa thức dậy lại khá là bùi tai, cô nói: "Đúng vậy, không biết ngài Lục tìm tôi có việc gì không?"

Lục Thần nghe được giọng nói của cô cảm thấy như đó là một loại hưởng thụ, anh ta cười khẽ: "Không có việc gì thì không thể tìm cô hay sao? Thư ký Trần đừng chỉ quy về công việc như thế chứ, chúng ta cũng có thể làm bạn mà."

Làm bạn cùng với cổ đông?

Trần Tĩnh ngẫm lại đều thấy kinh dị, huống chi còn là cổ đông trẻ tuổi. Cô mỉm cười: "Ngài Lục có chuyện gì cứ nói thẳng."

"Đêm mai là sinh nhật tôi, tới ăn sinh nhật với tôi đi. Tới cùng với bạn thân của cô á, tôi mời rồi." Lục Thần vừa cười vừa nói.

Hóa ra là sinh nhật.

Trần Tĩnh im lặng mấy rồi nói: "Được rồi ngài Lục, đến lúc đó tôi xem thử sao."

Lục Thần rất muốn bảo cô đừng luôn miệng gọi ngài Lục, nhưng mà biết hiện tại chắc chắn cô sẽ không đổi, thế đành thôi. Anh ta cười, hỏi: "Sếp của cô có ở đó không? Vừa rồi tôi gọi cho cậu ta không được, cô đưa điện thoại cho cậu ta đi, tôi nói với cậu ta vài câu."

Trần Tĩnh nghe xong, ứng tiếng.

Cô đứng dậy định đi xem Phó Lâm Viễn bàn việc xong chưa, vừa quay đầu liền thấy người đàn ông ngồi trên ghế sofa, đôi chân dài bắt chéo, cánh tay khoác trên tay vịn ghế. Trên đùi anh đặt một quyển tạp chí, cà vạt nới rộng, cổ áo hơi mở, dáng vẻ có vài phần kiêu ngạo.

Nhịp tim Trần Tĩnh đập nhanh hơn một chút, cô đưa điện thoại qua: "Phó tổng, ngài Lục tìm anh."

Phó Lâm Viễn nhướng mắt nhìn cô.

Đôi mắt hẹp dài, tối đen như mực khiến người nhìn phải hoảng hốt.

Trần Tĩnh đang do dự có nên thu điện thoại về hay không thì Phó Lâm Viễn đã vươn tay ra với cô.

Trần Tĩnh cúi người về trước, đặt điện thoại vào trong lòng bàn tay anh. Phó Lâm Viễn nhận lấy, đầu ngón tay ấn mở loa ngoài, giọng anh cực trầm: "Chuyện gì?"

Lục Thần đầu bên kia cười nói: "Tôi có gọi Văn Liễm, đêm mai họp mặt."

Một tay còn lại của Phó Lâm Viễn tiện thể lật tạp chí: "Mai rồi tính."

Lục Thần chậc một tiếng.

"Cậu nhất định phải tới, mẹ nó chứ, cậu mà không tới thì còn gì là anh em. Nhưng mà, nếu cậu không tới, thư ký cậu có thể tới không?"

Sắc mặt Phó Lâm Viễn không đổi.

Trần Tĩnh có hơi xấu hổ, nói như thể cô buộc phải đi vậy. Cô tiến lên, mở miệng định nói nhưng ngón tay của Phó Lâm Viễn đã nhấn vào nút đỏ.

Tút tút tút... Cúp máy.

Anh ngước nhìn lên, Trần Tĩnh đang nghiêng người về trước thì dừng động tác, cô ngây ngốc nhìn xem ánh mắt anh. Phó Lâm Viễn nhìn cô một lúc mới trả điện thoại cho cô, Trần Tĩnh hoàn hồn, đưa tay nhận lấy.

Giọng nói trầm lắng của người đàn ông lại vang lên: "Muốn đi?"

Trần Tĩnh cầm lấy điện thoại, cô đột ngột ngẩng đầu lên, biểu cảm nghiêm túc: "Không phải, công việc quan trọng hơn."

"Nhưng mà Phó tổng, có cần phải chuẩn bị quà cho ngài Lục không?"

Từ khi làm thư ký cho Phó Lâm Viễn đến nay, cô đã liên lạc với không ít nhãn hàng, mua giúp anh không ít quà tặng.

Phó Lâm Viễn khép tạp chí, tiện tay ném sang một bên. Anh ngả ra sau, nhìn cô và hỏi: "Cô có đề xuất gì?"

Trần Tĩnh lại sững sờ.

Làm sao cô biết được?

Cô do dự vài giây, nhớ tới những cái cà vạt lòe loẹt của Lục Thần, cô nghĩ nghĩ rồi nói: "Phó tổng, hay là chuẩn bị cho ngài Lục một cái cà vạt đi?"

Phó Lâm Viễn nhắm mắt.

Cà vạt.

Anh im lặng một lúc, cuối cùng mới nói: "Không cần chuẩn bị gì cả."

Nói xong, anh đứng lên: "Thu dọn đi về."

Trần Tĩnh lại ngẩn người, sau đó lập tức đáp: "Vâng."

Không cần chuẩn bị cũng tốt.

Cô xoay người, áo khoác trên vai không còn chỗ tựa mà rơi "xoạch" xuống đất. Trần Tĩnh lập tức xoay người lại, hóa ra là một chiếc áo khoác.

Khoác thêm vào lúc nào ấy nhỉ? Cô nhặt lên, lại nhìn thấy đường tơ vàng bên tay áo và logo nhãn hiệu sau cổ áo, đây là áo của Phó Lâm Viễn.

Trần Tĩnh sững sờ.

Cô cầm lên, vô thức nhìn theo thân ảnh cao lớn phía trước. Anh đang nghe điện thoại còn tay kia thì cắm trong túi quần, vai rộng eo săn, vùng lưng to lớn.

Trần Tĩnh nhìn theo bóng anh một lúc mới quay đi chỗ khác. Cô vắt áo khoác lên cánh tay, sau đó thu dọn các thứ bút viết trên bàn cho vào túi xách, đeo túi xách lên và đi ra ngoài.

Lúc này trời đã xế chiều.

Vu Tòng lái xe ra, Phó Lâm Viễn đứng trên bậc thang cúi đầu châm điếu thuốc. Sau khi châm lửa, đầu ngón tay anh kẹp thuốc, mở cửa xe ngồi vào.

Trần Tĩnh bước nhanh tới, kéo mở cửa ghế phụ lái và ngồi vào.

Áo khoác ôm trong ngực chứa mùi thuốc lá nhàn nhạt, xúc cảm mềm mại và ấm áp.

Trần Tĩnh ôm một hồi, lại nhìn ra đường xá phía trước.

Từ kính chiếu hậu bên trong xe có thể nhìn thấy đầu ngón tay anh đang kẹp điếu thuốc gác trên cửa sổ, tay kia cầm di động lướt xem tin nhắn. Trần Tĩnh chăm chú nhìn anh, không có mở miệng quấy rầy.

Phó Lâm Viễn trở lại thành phố Bắc Kinh, về nhà họ Phó ăn cơm.

Xe dừng lại trước một ngôi biệt thự, Phó Lâm Viễn ngậm điếu thuốc lá, mở cửa chuẩn bị xuống xe. Trần Tĩnh vội vàng quay người lại gọi: "Phó tổng."

Phó Lâm Viễn dừng lại, quay đầu nhìn cô.

Trần Tĩnh nở nụ cười dịu dàng, đưa áo khoác cho anh: "Áo khoác của anh."

Phó Lâm Viễn cúi đầu nhìn bàn tay trắng nõn cầm chiếc áo khoác màu đen đưa cho anh, anh vươn tay nhận lấy, mặt không cảm xúc: "Mang tài liệu về công ty rồi thì nghỉ đi."

"Được." Trần Tĩnh gật đầu.

Phó Lâm Viễn nhấc đôi chân dài bước xuống xe.

Cửa xe đóng lại.

Trần Tĩnh ngồi thẳng người, Vu Tòng tắt điều hướng và nói: "Phó tổng bảo tôi đưa cô đi ăn tối, ăn xong rồi hẵng quay lại công ty."

"Ừm."

Lúc này, phía trước có một chiếc xe SUV màu đen dừng lại, một người đàn ông bảnh trai bước xuống xe. Người nọ mặc quần jean cùng với áo phông, đầu ngón tay kẹp một điếu thuốc lá đi vào cổng biệt thự, từ xa đã gọi Phó Lâm Viễn một tiếng "anh".

Trần Tĩnh ngồi trong xe không nghe được người nọ gọi cái gì, cô chỉ cảm thấy người đàn ông đó nhìn khá quen mắt, dường như đã gặp qua ở đâu rồi.

Vu Tòng cũng nhìn thấy người đàn ông kia, anh ta cho khởi động xe và nói: "Đó là Cố Trình, thiếu gia nhà họ Cố, cũng là em họ của tiểu thư Cố Quỳnh."

Hóa ra là em trai của tiểu thư Cố Quỳnh.

Trần Tĩnh ừ một tiếng.

Vu Tòng lái xe khỏi biệt thự, anh ta nói: "Nhà họ Cố là một gia tộc lớn lâu đời, còn nhà Phó tổng cũng là dòng dõi học thức. Quan hệ giữa hai nhà vẫn luôn rất tốt, Phó tổng rất chiếu cố người nhà của tiểu thư Cố Quỳnh."

Trần Tĩnh nghe thế cũng chỉ ừ một tiếng.

Cảnh đêm ngoài cửa sổ xe vụt nhanh qua như tên bắn, màn đêm đầy màu sắc với những tòa nhà cao tầng rực sáng. Trần Tĩnh nhìn lên những vì sao không rõ ràng trên bầu trời, hỏi một câu:

"Tiểu thư Cố Quỳnh đã ra nước ngoài bao nhiêu năm rồi?"

Vu Tòng đáp: "Năm năm."

"Ò."

Năm năm đời người, có thể nói là lâu dài cũng có thể xem là ngắn ngủi, nhưng chờ đợi đều cần sự kiên nhẫn.

Vu Tòng chở Trần Tĩnh đi ăn canh chua cá, quán ăn mà trong lúc vô tình anh ta phát hiện mùi vị rất ngon. Ăn cá thì ít nói chuyện, Trần Tĩnh chỉ im lặng ăn cá.

Ăn xong, Vu Tòng đưa cô về công ty.

Hôm nay Phùng Chí đi công tác bên ngoài, anh ta gửi cho Trần Tĩnh một email bao gồm hợp đồng mà công ty Thụy Nguyên gửi tới, Trần Tĩnh in ra và mang đến phòng làm việc của Phó Lâm Viễn.

Lúc này ở tầng cao nhất chỉ còn lại mình cô. Bên trong phòng làm việc của Phó Lâm Viễn đã được dì dọn vệ sinh quét tước sạch sẽ, nhưng mà dì ấy không được phép động đến bất kỳ đồ vật gì trên bàn của anh kể cả quần áo trên giá treo, những thứ này bình thường đều do Trần Tĩnh sắp xếp.

Cô rửa máy pha cà phê rồi lau sạch sẽ, thoáng nhìn qua thấy cây Ngũ gia bì mua lúc ban ngày.

Cô nhìn nó một lúc.

Ngũ gia bì trông khá thuận mắt, màu xanh biếc cũng thích hợp cho môi trường làm việc, đổi lại là hoa hồng đỏ thì quả thật quá chói.

Cô làm xong thì đi ra khỏi phòng làm việc, nhẹ nhàng kéo cửa lại.

Hoa hồng đỏ trên bàn cô đã có vài đồng nghiệp nữ lên lấy nhưng vẫn còn lại rất nhiều, Trần Tĩnh do dự rồi quyết định mang về hết. Cô lấy chúng ra khỏi nước, lau khô và gói lại, ôm về nơi ở.

Mở cửa ra đã thấy Tưởng Hòa ở trong nhà mình, cô ấy đang dựa vào sofa xem máy tính bảng, vừa thấy cô trở về còn ôm lấy hoa hồng bèn bật cười: "Ây ya, thu hoạch của hôm nay nhỉ?"

Trần Tĩnh thay giày, lấy một bình hoa rỗng, cho hoa hồng vào.

Cô hỏi Tưởng Hòa: "Hôm nay cậu có lên lấy không?"

Tưởng Hòa vẫn lướt xem máy tính bảng, nói: "Có lấy, lấy mười nhánh mang về bàn làm việc. Đẹp lắm, nhìn hoa khiến tâm trạng khá tốt."

Trần Tĩnh mỉm cười, lau tay và đến sofa ngồi.

Tưởng Hòa di dời mắt khỏi máy tính bảng, nhìn cô một cái: "Cả công ty đều đang đồn về việc hôm nay Lục tổng đưa hoa hồng cho cậu, cậu có bí mật gì muốn tiết lộ không?"

Trần Tĩnh đẩy Tưởng Hòa, đá vào chân cô ấy, cầm cốc nước lên uống rồi nói: "Chớ có nói lung tung, anh ta tiện thể mua thôi, nói là mua của một cô bé."

Tưởng Hòa suy nghĩ một chút, cảm thấy đây đúng thật là chuyện mà Lục Thần có thể làm.

Tưởng Hòa cũng không nghĩ nhiều, cô ấy ngồi dậy và xích lại gần Trần Tĩnh: "Cậu có muốn tiện thể chọn một chiếc váy hay không? Ngày mai tham gia tiệc sinh nhật của Lục tổng."

Trần Tĩnh vào nhìn màn hình, đây là một cửa hàng chuyên kinh doanh thời trang nữ ở gần công ty, ở đó có cho thuê một vài loại hàng hiệu. Trần Tĩnh liếc nhìn vài cái rồi nói: "Để đêm mai rồi tính, nói không chừng mình còn phải tăng ca."

Tưởng Hòa chậc lưỡi một tiếng: "Làm gì mà cần tăng ca, đêm mai có rất nhiều người được mời, cậu có tăng ca thì bọn họ cũng không ở lại với cậu đâu."

Trần Tĩnh ồ một tiếng.

Cô duỗi người: "Mình đi tắm đây."

"Đi đi."

Tắm rửa xong, Trần Tĩnh lau tóc đi ra. Đêm cũng đã khuya, Tưởng Hòa đã về căn hộ của cô ấy. Trần Tĩnh ngã ra giường, ngây người chuẩn bị chìm vào giấc ngủ. Lúc này điện thoại cô chợt vang, cô cầm lên xem, là tin nhắn Wechat từ Hoàng Mạt.

Cô mở ra xem.

Hoàng Mạt (Giám đốc bộ phận đầu tư Uy Viễn): Sếp của cô ngoài công ty ra, bình thường còn thích gì hoặc là thích đồ vật gì khác, cô có thể nói với tôi không?

Lại là vấn đề này.

Trần Tĩnh soạn chữ định từ chối.

Hoàng Mạt lại gửi thêm.

Hoàng Mạt (Giám đốc bộ phận đầu tư Uy Viễn): Thư ký Trần, cô đừng chê cười tôi nhé, tôi rất thích Phó Lâm Viễn. Hôm nay tôi hơi lỡ lời, anh ấy rất không vui, tôi muốn đền bù cho anh ấy.

Đầu ngón tay đang soạn chữ của Trần Tĩnh ngưng lại.

Hoàng Mạt là một mỹ nữ có tiếng trong giới đầu tư, tại Uy Viễn được chủ tịch cực kỳ coi trọng, dáng người xinh đẹp, tính cách trước nay đều luôn kiêu ngạo.

Hiếm khi có người có thể làm cho cô ta phải cúi mình.

Lần trước cô ta hỏi về sự việc kim cương hồng với thái độ phách lối, hôm nay lại khiêm tốn, chân thành như thế. Trần Tĩnh thở dài, tiếp tục soạn tin nhắn.

Trần Tĩnh: Ngại quá Giám đốc Hoàng, tôi là một thư ký có chuẩn mực nghề nghiệp. Sở thích của cấp trên nếu không có sự đồng ý, tôi tuyệt đối không thể tiết lộ ra ngoài. Hay là cô thử nghĩ cách khác xem sao.

Sau khi tin nhắn đó được gửi đi, Hoàng Mạt cũng không có phản hồi lại.

Hẳn là "có bệnh thì phải tứ phương" thôi.

Trần Tĩnh bỏ điện thoại xuống, lẳng lặng nhìn lên trần nhà, rất lâu sau mới tiến vào giấc ngủ.