Chương 15: Kí©ɧ ŧìиɧ Trong Nhà Tắm 2 (H)

Mạc Vy Vy vẫn không hề hay biết, mình đang nằm trong giai đoạn nguy hiểm. Đôi tay cô vẫn đang đặt tại chỗ cũ, nơi cự vật to lớn, đang càng lúc càng nóng, càng lúc càng trướng to, giống như muốn thiêu đốt những ngón tay mảnh khảnh của cô gái nhỏ.

" Hử, đây là cái gì mà cứng vậy, thật cứng nha, ưmm...nóng quá...thật muốn, thật muốn cây gậy này a"

Trong lúc mơ hồ, Mạc Vy Vy không khỏi lẩm bẩm trong miệng. Đôi tay nhỏ bé lại không ngừng vuốt ve "cây gậy" cứng rắn của ai đó.

Trịnh Từ Hy thực sự là hết cách, nhịn không nổi nữa rồi, anh khẽ rên lên nhẹ một tiếng "hừ, hừ".

"Này nhóc, tôi đã muốn tha cho em, nhưng chính em lại một lần nữa khơi gợi ngọn lửa du͙© vọиɠ trong suốt 18 năm qua của tôi, giờ em có muốn không đồng ý, tôi cũng sẽ ăn em đến không còn mảnh xương nào hết, sáng mai tỉnh dậy, đừng có trách tôi lấy oán báo ơn nhé".

Nói rồi anh nhẹ nhàng đặt cô xuống bồn tắm, đôi tay thon dài của anh khẽ đưa đến chạm nhẹ vào khuôn mặt trắng nõn của cô, trườn cao từ cổ cô, rồi từ từ lướt xuống xương quai xanh, tiếp đó cởi bỏ từng nút áo, cho đến khi nhìn thấy hai ngọn đồi nhô cao kia.

"Nơi này, thật vừa vặn tay a"

Giọng của Trịnh Từ Hy đã trở nên khàn đặc, ngọn lửa trong anh càng lúc càng khó chịu, nhất là bây giờ lại bị sự kiều diễm của cô dụ dỗ.

Một tay anh không ngừng nắm lấy một bên ngực của cô xoa nắm, một bên khẽ cúi đầu xuống ngậm lấy vυ" cô, đầu lưỡi của anh khẽ liếʍ một vòng nơi đó rồi cắn nhẹ một cái, một bên tay anh khẽ nhéo đầṳ ѵú, càng làm cho nó căng cứng hơn, thẳng đứng.

Mạc Vy Vy chỉ cảm nhận được một trận tê dại, lại có chút sung sướиɠ và thoải mái, cô không nhịn được khẽ rên lên một tiếng nói "Ưmmm...thật dễ chịu a"

Nghe được tiếng rên nhẹ của cô lại càng kí©h thí©ɧ anh hơn.

Giọt nước từ vòi hoa sen vẫn không ngừng chảy xuống dưới thân thể hai người.

Nơi đó, cự vật to lớn của anh đã sớm ngóc đầu dậy, thật muốn phóng thích ra ngoài.

Trịnh Từ Hy, nhanh chóng đứng lên, cởi hết đồ trên người mình, rồi lấy cự vật to lớn đã sớm cương cứng cọ cọ vào mông của cô.

Mạc Vy Vy, cảm nhận được cái gì đó cứng rắn, bỏng rát, đang cọ cọ vào mông cô. Cô thấy thật thoải mái, lại có chút khó chịu, sau đó, cô nhẹ nhàng vươn bàn tay nhỏ bé ra nắm lấy nó, cọ tiếp vào giữa hai bờ mông mình rồi rên nhẹ "Ưmm...a"

Đột ngột, nơi đó bị nắm lấy, Trịnh Từ Hy khẽ hít thở sâu một hơi, rồi thở dốc nói "này nhóc, nhẹ thôi, em làm hỏng đời con cháu tương lai của anh sau này bây giờ"

Mạc Vy Vy vẫn đang trong cơn mơ hồ, chỉ là làm theo bản năng, cô vốn không hề có ý thức, hay biết mình đang làm gì.

Chơi đùa hai đôi gò bông đảo đã đủ no nê, Trịnh Từ Hy khẽ lấy tay mình, từ từ trượt xuống dưới bờ mông căng mọng của cô, tách hai chân cô ra, rồi cho một ngón tay vào thăm dò bên trong hoa huyệt đã sớm ướŧ áŧ.

Bên dưới, Mạc Vy Vy, càng lúc dâʍ ŧᏂủy̠ càng trào ra nhiều hơn, ướt hết cả ngón tay của Trịnh Từ Hy. Anh liền mỉm cười nhẹ, rồi khẽ động ngón tay một chút, Mạc Vy Vy thực sự chịu không nổi sự trêu chọc này của anh, cô lại rên ra tiếng "Ưʍ...A...A"

Trịnh Từ Hy lại khẽ di chuyển ngón tay anh ở trong tiểu huyệt, anh tăng tốc càng lúc càng nhanh, càng lúc càng nhanh, từng tiếng kêu "Phập, phập, bạch, bạch" không ngừng vang lên giữa bên trong căn phòng tắm chập hẹp.

Được một lúc sau, Mạc Vy Vy dường như đã đạt đến cao trào, một sự sung sướиɠ chưa hề có từ trước đến nay, dâʍ ŧᏂủy̠ của cô không ngừng trào ra, đẩy ngón tay của Trịnh Từ Hy ra bên ngoài. Nhưng, như thế vẫn còn chưa đủ, cô vẫn còn muốn nữa, muốn hơn thế nữa.

"Này nhóc, bây giờ thì đến lượt anh nhé, anh sẽ giúp em trị độc" Nói xong, anh khẽ dạng hai chân cô ra, rồi vắt hai chân của cô lên trên vai mình.

Cự Vật của anh nhịn lâu như vậy, giờ đã đến lúc được giải cứu rồi.

Trịnh Từ Hy, lại khẽ nắm lấy cự vật to lớn của mình, đưa đến tiểu huyệt đã sớm ẩm ướt, anh khẽ chà nhẹ một vòng ở cửa hoa huyệt, dâʍ ŧᏂủy̠ lại trào ra lần nữa, anh cứ thế thuận lợi, mạnh mẽ tiến vào bên trong hoa huyệt ẩm ướt non mền.

"Ưmmmmmm aaaaa"

Trong lúc đó, hai người đều cùng nhau kêu lên một tiếng thỏa mãn

Dưới sự mờ ảo của làn nước, càng làm kí©h thí©ɧ sự hoan lạc của cả hai.

Hoa huyệt của cô hút chặt côn ŧᏂịŧ to lớn của anh. Trịnh Từ Hy khẽ rên nhẹ ra tiếng "Hừmm...Này nhóc, thả lỏng một chút, em chặt quá" Nói xong, không đợi cô trả lời, anh liền nhẹ nhàng thúc sâu vào hoa tâm non mền của cô.

"Ưmm...Đau..." Trong bóng tối, một tiếng khóc nức nở vang lên.

Trịnh Từ Hy không hiểu sao, mình lại thấy đau lòng khi nhìn thấy cô khóc.

Anh nhẹ nhàng cúi đầu xuống, rồi hôn nhẹ lên trán cô, lướt xuống khuôn mặt nõn nà của cô, rồi hôn nhẹ vào giọt nước mắt còn đọng lại nơi khóe mi cô.

"Đồ ngốc, đừng khóc"

Mạc Vy Vy, vẫn khóc nức nở, cô hoàn toàn vẫn chưa tỉnh lại. Trong lúc này, cô chỉ cảm nhận được một chút mát lạnh, lại có chút ngọt, mang theo vị bạc hà đậu ở trên môi mình.

Trình Từ Hy, khẽ dùng đôi môi mình chặn lại tiếng khóc của cô, bên dưới vẫn đang không ngừng luật động, chiếc lưỡi của anh cũng đang không ngừng chơi đùa nơi đầu lưỡi cô, mυ"ŧ lấy tất cả những gì ngọt ngào thuộc về cô.

Đôi bàn tay không an phận, vẫn không ngừng vuốt ve cô gái nhỏ bên dưới, người con gái mang lại cho anh cảm giác quen thuộc này, cảm giác bình yên đến lạ.

---------

Bên ngoài, ánh trăng soi sáng đến lạ. Cũng giống như sự trong trắng của người con gái ấy, sự tinh khiết ấy, cứ thế, lần đầu mất đi như vậy.