Trương Hữu Thành nheo lại đôi mắt, nhìn thân ảnh của Thích Dung Thịnh trong bộ tây trang màu xám đang bước đi vững chắc trong hành lang ở tầng 2 đối diện và chậm rãi mỉm cười.
Có một số việc, ông không nói rõ không có nghĩa là ông không biết, chỉ là muốn cho người trẻ tuổi phải học một chút giáo huấn thôi.
Mắt thấy Thích Dung Thịnh làm xong thị sát đi về hướng tầng cao nhất, Trương Hữu Thành không trở lại văn phòng mà ngược lại hào phóng đứng ở tại chỗ, mỗi lần đối mặt với Thích Dung Thịnh có khi thân thiết, ân cần, thậm chí còn có chút nịnh nọt tươi cười: “Dung Thịnh, hôm nay cháu tới rất sớm vậy.”
Sắc mặt Thích Dung Thịnh cũng cẩn thận: “Chú Trương, đúng lúc cháu có một số việc muốn thỉnh giáo chú.”
“Cháu còn không biết?” Trương Hữu Thành cười vuốt ve hai tay: “Chú nghe nói cháu mới tới căn cứ mấy ngày liền đi kho tư liệu để tra xét tư liệu, tài liệu chi tiết của căn chúng ta đều nằm ở nơi đó, cháu muốn hỏi ta chỉ sợ ta đều nhớ không được rõ ràng như vậy đâu.”
Thích Dung Thịnh cũng hơi lộ ra vẻ tươi cười: “Tư liệu dù sao cũng là đồ vật chết, chỉ là cháu đến căn cứ cũng được một thời gian, cũng không hiểu lắm về các hạng mục của căn cứ, nếu chú có thời gian có thể hay không cùng cháu đến thăm khay nuôi cấy vừa chuyển giao?”
Trương Hữu Thành trong lòng lộp bộp: “Đương nhiên là có thời gian.”
Thích Dung Thịnh sớm không chọn muộn không chọn, cố tình chọn hôm nay cùng nhau đi tham quan khay nuôi cấy, chẳng lẽ thật sự như theo lời thư ký Lưu nói đây đều là chủ ý của Thích Dung Thịnh sao.
Trương Hữu Thành đi ở phía trước, Thích Dung Thịnh không nhanh không chậm mà đi theo phía sau ông. Đỉnh của tầng thực nghiệm khay nuôi cấy thật sự mở ra quyền hạn cho Thích Dung Thịnh, nhưng chỉ nghe người quản lý nói rằng Thích Dung Thịnh một lần đều không có tới đây, điều này có chút kỳ quái.
Theo lý thuyết, ông ta hẳn nên sớm đem công việc của căn cứ nắm trong lòng bàn tay, chứ không phải cho cậu ta làm Phó cục như thế này không thì ông đã có thể thành công làm Phó cục.
Trước khi tiến vào khay nuôi cấy cần phải đổi trang phục khử trùng. Vài phút sau, cả hai người đã được trang bị đầy đủ cùng nhau bước đến khay nuôi cấy.
Dự án tăng cường gen của căn cứ hiện đang là một dự án trọng điểm, Trương Hữu Thành từ ái nhìn nhóm thực nghiệm nằm trong l*иg thủy tinh công nghiệp, giọng điệu ông ta có chút tự hào: “Tất cả bọn họ sẽ trở thành những người thuộc giống loài của ông đứng đầu Kim tự tháp.”
Một ánh sáng rực rỡ mở ra từ khay nuôi cấy tinh khiết, thoáng khiến người loá mắt. Thích Dung Thịnh nhìn quanh một vòng vòng, các nhóm nghiên cứu viên đã quan sát trạng thái thể thực nghiệm và ghi lại dữ liệu thí nghiệm một cách đâu vào đấy.
Các nhóm đối tượng thí nghiệm được nhốt trong l*иg thủy tinh, Thích Dung Thịnh vừa quay đầu lại, đột nhiên đối diện với một mảnh đồ vật màu đen. Thứ này không phải một mảnh thuần hắc, mà thay vào đó là những lỗ nhỏ phân bố một ít xanh mơn mởn, tuyệt đối là một màn sợ hãi của những người mắc hội chứng sợ lỗ ở mật độ cao.
Trương Hữu Thành điđi đến bên người Thích Dung Thịnh, thứ đồ vật kia tựa hồ xúc động khi nhìn đến người quen, di chuyển ra khỏi l*иg thủy tinh. Thích dung thịnh lúc này mới thấy rõ toàn cảnh của nó là một con thằn lằn siêu cấp siêu cấp siêu siêu to.
Ngoài đôi mắt rất to, vị tiểu huynh đệ này không cam lòng yếu thế mà còn bày ra kỹ năng vồ mồi xuất sắc, cái đầu lưỡi đỏ kéo dài vô hạn, nháy mắt đem một con trùng nhỏ cách đó không xa đưa vào chỗ chết.
“Đây là N-499.” Trương Hữu Thành mặt không đổi sắc mà xem hoàn chỉnh quá trình vồ mồi giới thiệu nói: “Điều tra viên và tay săn mồi vô cùng đáng yêu.”
Tạm thời không bàn luận đáng yêu, Thích Dung Thịnh tránh đi ánh mắt khıêυ khí©h của N-499, nhận xét: “Mở to mắt là vì mở rộng tầm mắt để đề cao sức quan sát, tăng trưởng đầu lưỡi là để việc vồ mồi linh hoạt, nó tựa hồ chỉ tăng mạnh năng lực về hai phương diện này.”
“Cháu nói không tồi.” Trương Hữu Thành hướng cho cậu một cái anh mắt tán dương: “Các đối tượng thí nghiệm ở nơi này, đa số bộ phận chỉ là làm thực nghiệm cường hóa các gen cá biệt, mục đích là tăng cường năng lực của chúng nó và lấy ra các gen được cường hóa.”
Đi ngang qua một cái nhà kho trống tối tắm, bước chân Trương Hữu Thành dừng lại, chạm vào bảng hiệu.
“Căn cứ của chúng ta từ đầu đến cuối chỉ có duy nhất một gen của đối tượng thí nghiệm được cải tạo hoàn toàn.” Trương Hữu Thành giống như lơ đãng mà nhắc tới, “Chú cũng đề cập qua với cháu, cháu còn nhớ rõ không, N-001 ấy.”
“Cháu nhớ rõ ạ.” Thích Dung Thịnh thần sắc tự nhiên nói: “Đáng tiếc cậu ta chạy trốn, cháu còn không kịp nhìn thấy cậu ta.”
“Thực sự đáng tiếc.” Trương Hữu Thành tiếp lời: “Khó khăn của việc bồi dưỡng đối tượng thí nghiệm vượt qua dự tính, bởi vậy chúng ta cũng cùng đối tượng thí nghiệm sinh ra cảm tình. Cho nên khi đối tượng thí nghiệm trong căn cứ dù bệnh mà chết, số của chúng nó cũng sẽ được giữ lại vĩnh viễn, tựa như N-001.”
Trương Hữu Thành lẩm bẩm nói nhỏ: “Hẳn là anh ta sẽ không biến mất, trừ phi, anh ta đã chết… Tuy nhiên, dù cho cậu ta đã chết thì cũng sẽ mãi mãi là đứa trẻ tốt nhất trong căn cứ.”