Chương 22

Thích Dung Thịnh biểu cảm hờ hững một chút, tiếp tục tiến về phía trước.

Trương Hữu Thành sửng sốt một chút, cũng đuổi theo kịp.

Sau khi đi vòng quanh một vòng như vậy, Trương Hữu Thành mời Thích Dung Thịnh đi vào văn phòng ngồi ngồi xuống.

Vốn dĩ đã tính toán xong nhưng vẫn bị từ chối, Thích Dung Thịnh thế nhưng lại vui vẻ đồng ý: “Được ạ.”

Nụ cười của Trương Hữu Thành sâu thêm một phần.

Hai người ngồi xuống, một người uống trà một người uống cà phê, không khí nhất thời hài hòa.

Thích dung thịnh đặt ly cà phê xuống, bỗng nhiên hỏi: “ Chú Trương, chú có biết nước S đang bí mật triển khai một hạng mục gien không?”

“Có chuyện này sao?” Cục đá trong lòng Trương Hữu Thành rơi xuống, rốt cuộc ông đã chờ những lời này từ Thich Dung Thịnh: “ Chú nhớ rõ cháu trước kia học tập ở nước S, khó trách có chút phương pháp liền có thể biết được tin tức này cũng không phải là việc nhỏ.”

“Là đạo sư của cháu Dr. Fremantle liên hệ cháu.” Thích Dung Thịnh hơi có chút bất an nói: “Cháu mới vừa về nước không lâu, đạo sư cũng chỉ nói là giao lưu học tập, cho nên……”

“Cháu muốn ta phê duyệt cho cháu?” Trương Hữu Thành trầm ngâm một lát: “Này cũng không phải không thể, chỉ là cháu cũng biết rõ về những lo lắng của ta mà. Trước mắt căn cứ của chúng ta cũng coi như có chút thành tựu, so với nước S thì tình hình trong nước hoàn hảo hơn nhiều, chú chỉ sợ —— tư liệu bị tiết lộ.”

“Đương nhiên cháu không có khả năng làm loại sự tình này.” Trương Hữu Thành vội giải thích nói: “Người có tâm quá nhiều, chúng ta không thể không phòng.”

“Trương thúc, căn cứ thực nghiệm là của ba ba cháu và mọi người cùng nhau giữ gìn mới có thể bảo vệ được, cháu làm sao có thể phá hư nó?” Thích Dung Thịnh nói một cách chân thành: “Chẳng lẽ cháu ở trong lòng chú liền không đáng tin như vậy sao?”

“Đương nhiên… Đương nhiên không phải.” Trương Hữu Thành vội vàng đem lời nói kéo trở về: “Nếu cháu có ý tưởng, đây cũng là chuyện tốt. Biết người biết ta trăm trận trăm thắng, nếu nắm lấy được lỗ hổng của bọn họ cũng có thể giúp chúng ta dọn sạch chướng ngại.”

Thích Dung Thịnh nở lên một nụ cười: “Vậy cháu cảm ơn chú Trương trước ạ.”

Tác giả có lời muốn nói:

Chịu đựng chuyển sang chương, ngày mai gặp lại chỗ cũ ha, nhớ rõ thắt kỹ đai an toàn!