Chương 11: Bạo lực

Mai Thất đang ngâm trong bồn thì nhận được cuộc gọi của Nhan Táp, giọng nói của Nhan Táp nghe rất bát quái lại ẩn giấu hưng phấn cùng kích động.

Hắn nói, Tiểu Cửu mang theo một người phụ nữ trở về, hơn nữa còn là người phụ nữ của của nhiệm vụ.

Mai Thất từ trong bồn tắm đi ra, đơn giản dùng khăn tắm lau qua, vốn định đi tắm để giải tỏa ham muốn của mình, nhưng bây giờ, có vẻ như có một trò hay để xem.

Nghĩ đến vẻ mặt u ám, lãnh đạm ngàn năm hiếm khi nở nụ cười của Tiểu Cửu, phụ nữ?

Mai Thất cong môi, cây vạn tuế ra hoat, tên nhóc này bị kích động gì mà chuẩn bị ăn thịt ha?

Hắh nhanh chóng mặc quần áo, lấy chìa khóa xe rồi phóng đi với tốc độ gần như tốc độ đua xe, nhưng cũng phải mất hai tiếng đồng hồ hắn mới đến được biệt thự ngoại ô nơi họ gặp riêng.

Ở đây vị trí vắng vẻ, ở trong núi sâu, cơ hồ ít ai lui tới, vì vậy hầu hết các thiết bị thí nghiệm và bộ sưu tập của hắn đều được lưu giữ trong phòng làm việc ở đây.

Còn Nhan Táp và Tiểu Cửu không có chỗ ở nào khác, họ thường sống ở đây.

Và kiểu họp tập thể này, thường chỉ họp một tháng một lần.

Nhờ cái miệng lớn của Nhan Táp, Mai Thất nhìn lướt qua những người đang ngồi hoặc nằm trong phòng khách rộng rãi, dường như mọi người đều rất quan tâm đến người phụ nữ mà Tiểu Cửu mang về.

Nếu đổi lại bất kỳ ai trong số họ, mọi người sẽ không hứng thú như vậy.

Người đó là Tiểu Cửu, gϊếŧ người không thấy máu, ra vào như một bóng ma.

Mai Thất miễn cưỡng nghĩ, luận thân thủ, tất cả bọn họ đều chưa từng chiếm được tiện nghi trên tay tiểu tử này. Nhưng mà bàn về nữ nhân, Tiểu Cửu là một tờ giấy trắng, mà bọn hắn đều đã có sẵn hình vẽ.

Nam nhân mà, bản năng sinh lý bình thường, nhưng mà Tiểu Cửu, tựa hồ tất cả niềm vui thú đều trên chém gϊếŧ.

Ngay cả Mai Thất, người phải đối mặt với xác chết hàng ngày, cũng tự hỏi liệu Tiểu Cửu có phải hơi biếи ŧɦái hay không.

Đàn bà a...

Người phụ nữ bị hắn mang về, Mai Thất mơ hồ hiện lên một loại thông cảm nào đó.

Dù biết có người ở bên trong nhưng không ai dám vào làm phiền, trong phòng khách im lặng không một tiếng động, ai nấy đều nín thở tĩnh tâm lắng nghe động tĩnh.

Nhưng hiệu quả cách âm quá tốt, một chút tiếng động cũng không có.

Nhan Táp nhất thời không kìm lòng được, đã rón rén sờ lên tầng trên ở bên ngoài cửa phòng ngủ nhỏ, trực tiếp áp tai vào trên đó.

Mai Thất khinh bỉ Nhan Táp lén lút, yên lặng móc ra ống nghe ra, đặt ở trên ván cửa.

Nghe thấy rõ tiếng người phụ nữ thút thít và tiếng đàn ông thở dốc, Mai Thất nheo mắt hài lòng.

Chỉ là giọng nói của người phụ nữ này nghe có phải quá thảm không, hơi thở mong manh.

Chậc chậc, tiểu xử nam này vừa ăn được cây nhục đậu khấu đã thực sự trở nên hung dữ hơn một chút, không có chút nào thương hương tiếc ngọc.

Mai Thất một lần nữa rơi nước mắt thương cảm cho nữ chính trong xuân cung sống trong phòng của chúng ta.

Nương theo một tiếng gầm như dã thú, Mai Thất và Nhan Táp ăn ý mà liếc nhau một cái, có vẻ như việc đã xong.

Rồi trong nhà lại im ắng.

“Cạch” một tiếng, cửa bị kéo ra, cổ của Mai Thất và Nhan Táp mát lạnh, bắt gặp đôi mắt phượng lạnh lùng âm trầm của Tiểu Cửu, không khỏi co rụt cổ lại, lùi về phía sau một bước.

Mai Thất sờ mũi một cái, nghe lén bị bắt quả tang, tiểu tử này bước đi không phát ra tiếng động, nếu dùng dao cắt vào cổ hai người thì sợ cũng chỉ trong nháy mắt. Hắn âm thầm may mắn là đồng bạn cùng tiểu tử này, bằng không thì có người mua mạng của mình với hắn, sợ rằng hắn cũng khó trốn một kiếp.

Sau khi Tiểu Cửu mở cửa, nhìn hai người bọn họ, đôi mắt như chim ưng rơi vào giường.

“Anh đi xem cô ấy một chút, giúp cô ấy bôi ít thuốc.”

Câu này là nói với Mai Thất, nói xong câu này, Tiểu Cửu xoay người bước vào phòng tắm.

Cửa lúc này mở toang, chăn bông trên giường phồng lên bất động, nghe tiếng hít thở là phán đoán đã hôn mê đi.

Mai Thất thờ ơ đi đến trước giường, khóe môi cưởi mỉm, đem trên mặt nữ nhân tóc đẩy ra, khi thấy rõ nữ nhân dung mạo sau, Mai Thất trên mặt nụ cười biến mất.

Mai Thất thờ ơ bước đến trước giường, trên môi nở một nụ cười, vén tóc trên mặt người phụ nữ ra, khi nhìn rõ mặt người phụ nữ, nụ cười trên mặt Mai Thất biến mất.

“Oanh ” một tiếng, hắn chỉ cảm thấy một ngọn lửa cuồng bạo xông thẳng lêи đỉиɦ đầu, giống như núi lửa phun trào, lửa giận trong đầu như muốn thiêu trụi hắn.

Đây là một loại cảm giác gì?

Giống như một miếng thịt mà hắn thèm muốn đã lâu, căn bản không nỡ ăn, tiêu hao rất nhiều thời gian cảm xúc thầm dưỡng, chuẩn bị chậm rãi thưởng thức hương vị, nhưng hắn không để ý một cái, bị một kẻ đi ngang qua ăn ngấu nghiến như hổ đói.

Hơn nữa tướng ăn còn khó coi như vậy, quả thực là......