Chương12: Hung ác

Mai Thất tức giận đến mức kéo chăn ra, cơ thể của Hoa Đào hoàn toàn lộ ra trước mắt hắn.

"Làm sao vậy? A! Đây thật là quá thảm mà !!"

Giọng nói cảm thán của Nhan Táp vang lên từ phía sau, tự nhiên thân thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ Hoa Đào cũng rơi vào trong mắt của hắn, Mai Thất vội vàng kéo chăn lại để chặn cảnh xuân đang bị lộ ra của cô gái.

“Phi lễ chớ nhìn biết hay không, ngươi đi ra ngoài trước.”

Không nói nhiều, Mai Thất đẩy Nhan Táp ra “Phanh ”một tiếng đóng cửa lại.

Tiếng nước chảy ào ào truyền từ phòng tắm ra, Mai Thất nhìn khối chăn mềm trên giường, tâm trạng rất phức tạp, cơn tức giận bất chợt vừa xuất hiện cũng từ từ dập tắt, hắn không khỏi nghĩ ngợi.

Người phụ nữ này làm sao lại trêu chọc một gã khó dây dưa như Tiểu Cửu, có phải vận may của cô quá tệ không?

Câu hỏi mà Mai Thất đang nghĩ đến cũng chính là điều mà Hoa Đào bối rối nghi ngờ khi cô tỉnh dậy.

Có phải gần đây cô quá xui xẻo không, thành thành thật thật ở nhà hay ở với Mộc Diệc Sinh, cũng có thể bị người ngay dưới mắt cưỡng ép đi.

Tất nhiên, không thể phủ nhận rằng thân thủ của sát thủ lần này lợi hại nhất mà cô từng thấy.

Cô chưa thấy ai có thể đấu với Mộc Diệc Sinh mười chiêu, nhưng có lẽ là do chuyện chăn gối trước đó đã tiêu hao năng lượng của Mộc Diệc Sinh, cho nên tốc độ của hắn chậm hơn so với bình thường một chút.

Sau khi cả hai đánh mấy chục chiêu thì đột nhiên dừng lại.

“Mộc Diệc Sinh, quả nhiên danh bất hư truyền.” Người đàn ông đeo mặt nạ nói, giọng nói của hắn nghe rất trẻ, giống như một thanh niên vừa qua thời kỳ đổi giọng. Rõ ràng nhuận như suối, thế nhưng lại vô cùng băng lãnh, lộ ra từng trận âm hàn.

“Ngươi đoạt giải cũng không dùng vũ khí, hay là chỉ muốn giở trò quỷ với ta, mụ mụ làm sao có thể khiến ngươi thất vọng.” Mộc Diệc Sinh bình tĩnh trả lời, nhưng khi ánh mắt quét qua Hoa Đào, lộ ra một tia nóng nảy.

Lúc này tay chân Hoa Đào bị trói chặt, miệng bị nhét khăn, ngồi ở giữa cửa phòng tắm, chỉ để lại một đôi mắt là người ngoài cuộc duy nhất theo dõi cuộc đối đầu giữa hai người.

Chỉ là lúc trước cô chỉ mặc một chiếc áo choàng tắm mỏng, dây buộc cũng không chắc lắm, bây giờ bị trói, một nửa bộ ngực bên này lộ ra bên ngoài, bên khác cũng vô cùng sống động. Bầu vυ" đầy đặn bị dây thừng ghìm chặt, lộ ra núʍ ѵú đỏ tươi, làm cho người ta không thể chờ đợi muốn cắn mấy ngụm.

Nếu là lúc bình thường, Mộc Diệc Sinh cũng có sở thích trói cô, thưởng thức vẻ mặt đáng thương của cô gái này, giống như một con thú nhỏ không có đường thoát, yếu ớt dễ bắt nạt, khiến người ta muốn chà đạp.

Nhưng khi loại xuân sức này lọt vào mắt người đàn ông khác, Mộc Diệc Sinh mất đi tâm trạng tốt, thậm chí còn tức giận.

Cho nên, hắn muốn tốc chiến tốc thắng, nóng lòng giải quyết nhanh chóng trận chiến đấu này.

Mộc Diệc Sinh búng hất cổ tay, phi tiêu thϊếp thân ‘ hưu hưu hưu’ xé gió vang lên, phi thẳng tới mặt đối phương. Khi đối thủ nhanh nhẹn né sang một bên, hắn đã có một khẩu súng lục giảm thanh nhỏ trong tay còn lại.

Với một âm thanh yếu ớt, trên người đối phương có thêm một lỗ máu.

Đáng tiếc! Phát súng không trúng ngực như hắn mong đợi, một phát mất mạng, tốc độ đối phương khác hẳn người thường tránh thoát, chỉ trúng vào bắp tay, máu chảy đầm đìa. Mặc dù hắn ta đang mặc một chiếc áo sơ mi đen, nhưng rõ ràng màu của chỗ kia tối hơn so với màu vải xung quanh.

Một chiêu này rất âm hiểm xảo trá, và một phát súng này rõ ràng muốn gϊếŧ chết hắn ta! Đôi mắt vốn đã âm lãnh của tên sát thủ càng thêm mất đi sự ấm áp, hắn ta nhanh chóng rút súng ra, nhưng không bị thương hai người đã chiến đấu không ngừng, lúc này đây rõ ràng hắn ta đang ở thế yếu.

sức quan sát nhạy bén của sát thủ khiến hắn ta không bỏ lỡ tầm quan trọng của Mộc Diệc Sinh đối với cô gái kia, vì vậy hắn ta đem khẩu súng đen nhắm ngay vào người phụ nữ trên mặt đất.

Khi trong lòng Mộc Diệc Sinh đang cố kị, dưới ánh mắt nhìn chằm chằm của hắn, tên sát thủ dùng súng dí vào thái dương Hoa Đào,ở ngay trước mặt hắn vác người phụ nữ trên vai, trực tiếp cưỡng ép, nghênh ngang rời đi.

Đào Hoa chỉ cảm thấy mình bị người đàn ông khiêng đi, thân thể của hắn không có chỗ nào không cứng như thép, hơn nữa đầu dốc xuống, theo lắc lư bụng không ngừng bị va chạm, khó chịu hai mắt hoa mắt lên, bị hắn ném vào ghế sau của ô tô một cách không thương tiếc.

Chiếc xe lao ra như một mũi tên rời cung, cô bị sức giật mạnh làm lăn từ ghế xuống .

Sau khi trán bị va đập mạnh, Hoa Đào đã ngất xỉu.

Miệng bị người nắm rót vào một ngụm nước đá, Đào Hoa mở mắt ra, toàn thân khó chịu như bị xé toạc. Cô mở mắt ra và bắt gặp khuôn mặt của một người đàn ông lạ.