Chương 10: Ám sát

Lần này, chuyến thăm của Mai Thất không làm cho Mộc Diệc Sinh phát giác.

Chỉ là Hoa Đào chột dạ nên đối với Mộc Diệc Sinh khá lo lắng bất an, đối với sự dịu dàng của hắn càng phối hợp hơn, theo tiết tấu đưa đẩy của hắn, cô phóng túng theo cảm xúc của mình, rêи ɾỉ, thở dốc, thậm chí còn hôn hắn.

Hiếm có khi nào hai người lại có thể hòa hợp với nhau như vậy, có thể coi như là chủ và khách đều vui vẻ.

Sau cuộc ân ái tràn trề niềm vui, toàn thân Hoa Đào phủ đầy một lớp mồ hôi mỏng, mềm mại nằm dựa vào mép giường, dưới ánh đèn cam ấm áp, da thịt trên lưng càng óng ánh trong suốt như pha lê, lộng lẫy như tơ lụa ánh sáng, làm cho người yêu thích không buông tay.

Bàn tay của Mộc Diệc Sinh lưu luyến trên cơ thể cô, như bút lông miêu tả đường cong của cô, sau đó lòng bàn tay to lớn của anh trượt xuống, cắm vào giữa ngực cô và giường, đặt lên nơi mềm mại của cô, giữa ngón tay kẹp quả dâu hồng của cô, xoa nhẹ vê chậm.

Tay còn lại chạm vào khe hở giữa mông cô, trêu chọc u cốc bí ẩn của cô.

Hô hấp của Hoa Đào trở nên gấp gáp hơn, cô ngẩng đầu nhìn Mộc Diệc Sinh, trong vầng sáng hoàng hôn, gương mặt anh tuấn của hắn càng thêm quyến rũ mê người.

Thật là một khuôn mặt đẹp đẽ, thật là một khuôn mặt có tính lừa dối, phụ nữ khi nhìn thấy sẽ mê mẩn chìm đắm, nóng lòng muốn ném thật nhiều thật nhiều tiền cứ cho hắn, nếu hắn bước vào làng giải trí, hắn nhất định sẽ trở nên cực kỳ nổi tiếng, nam thần đứng trên đỉnh cao nhất.

Không ai có thể nghĩ rằng một người có bộ da như vậy lại kiếm sống bằng nghề liếʍ máu trên lưỡi đao, cô cũng không bao giờ tưởng tượng ra khi lựa chọn tới gần hắn vào 3 năm trước.

Biết vậy chẳng làm, nhưng không thể quay lại.

Hoa Đào trong cơn mê lang thang, Mộc Diệc Sinh đã kéo cô đặt dưới thân hắn, nâng hai chân cô lên kẹp vào eo hắn, lần nữa áp sát vào nơi ướŧ áŧ cắm vào.

Khi Hoa Đào mở mắt ra thì đã là nửa đêm, không nghĩ tới cô mệt mỏi đến mức ngủ mê man. Cô mặc một chiếc áo ngủ bằng tơ tằm, đứng dậy đi tắm, cố gắng rửa sạch những vết dính dính trên cơ thể.

Tai nạn xảy ra quá đột ngột, khi Hoa Đào vừa đẩy cửa phòng tắm, một người đàn ông đã nhảy từ trần nhà xuống, đồng thời bịt miệng cô.

Hoa Đào chớp mắt, nhìn chằm chằm người đàn ông đeo mặt nạ bạc, sau đó lại nhìn lỗ hổng trên đỉnh đầu, vậy mà từ miệng thông gió bò đi vào, kẻ đến không thiện a.

Tuy nhiên, không phải nhắm vào cô.

Ở bên Mộc Diệc Sinh mấy năm nay, Hoa Đào đã trải qua bao nhiêu nguy hiểm lớn nhỏ, cho nên cô vẫn bình tĩnh, không có cách nào, có quá nhiều người muốn mạng của Mộc Diệc Sinh.

Trên thực tế, cô hy vọng những người này có thể thành công.

Nếu có chuyện gì xảy ra với Mộc Diệc Sinh, liệu cô có thể lấy lại được tự do của mình không? Hoa Đào ích kỷ nghĩ.

Đôi mắt của người đàn ông này âm tàn hung ác, giống như một con sói đói, như thể hắn có thể cắn đứt cổ con mồi trong một giây tiếp theo.

Cơ thể Hoa Đào không khỏi co rúm lại, dựa vào kỹ năng của hắn mà đánh giá, hắn nên là một cao thủ.

Nhưng mà, nếu hắn dám đối với Mộc Diệc Sinh, nhìn thân thủ của hắn, hẳn là một cao thủ, tuy nhiên dám đến đối phó Mộc Diệc Sinh, chắc chắn không phải hạng người qua loa.

Hoa Đào đương nhiên hy vọng tốt nhất là người đàn ông này nên đánh ngất cô, hắn và Mộc Diệc Sinh sẽ tự mình giải quyết chuyện giữa hai người.