Chương 6: Giam cầm

Một lần nữa khẳng định một chân lý, nấm càng đẹp thì càng độc.

Một người đàn ông đẹp trai cũng có thể là mặt người dạ thú, mắt nhìn thấy bất kỳ phụ nữ nào nó sẽ muốn kéo lên giường và làm những hạ lưu.

Hoa Đào cho Mai Thất một liếc trắng mắt.

"Xin lỗi, thưa ngài, tôi không phải để bán, tôi từ chối ép mua ép bán."

Mai Thất bị Hoa Đào làm cho tức cười, hắn đã cố tình kí©h thí©ɧ cô, hắn muốn xem phản ứng của cô gái này.

"Hãy ra giá, tôi sẵn sàng trả bất kỳ giá nào."

Hoa Đào hơi không kiên nhẫn, tại sao hai người mặc vest lại di chuyển chậm như vậy, ngày thường bọn họ có vẻ tay chân nhanh nhẹn, ít nhất khi bắt cô, bọn họ cũng chính xác, tại sao lần này lại không có tác dụng.

"Anh uống nhiều quá phải không? Anh muốn tìm phụ nữ thuê phòng đầy đường. Tôi còn đói bụng, hiện tại không có thời gian chơi với anh."

Nói xong, Hoa Đào muốn thoát khỏi sự kiềm chế của hắn, nhưng cô không vùng thoát ra được, lại bị hắn đẩy vào góc tường.

Giống như giọng điệu của gã thanh niên độc ác ép mẹ mình làm gái điếm, Mai Thất lại thầm cười.

"Nếu em đói thì nói với tôi sớm hơn,cùng tôi về nhà, muốn ăn cái gì đều có.”

Bộ dạng một ông chú xấu lừa gạt một cô gái thiếu hiểu biết. Hoa Đào có chút im lặng.

Tiếng bước chân vội vã ngoài hành lang báo hiệu có người tới, Hoa Đào rốt cục có thể thoát khỏi sắc phôi này, cô nhìn người đàn ông này có thể dựa vào mặt kiếm ăn, nhưng phải dựa vào bắt cóc.

Trên mặt Mai Thất không hề có chút hoảng sợ, hắn đã chú ý tới người phụ nữ này từ nãy giờ, hắn đương nhiên biết bên cạnh cô luôn có hai người đàn ông, không biết là vệ sĩ hay giám sát, tóm lại một tấc cũng không rời.

Hôm nay hiếm thấy hắn bắt được chỗ trống, tự nhiên sẽ không uổng phí.

Nói cũng lạ, từ khi để ý đến người phụ nữ này, hắn ăn chay trường đã lâu, luôn không quan tâm đến người phụ nữ khác, rục rịch nhiều ngày, hôm nay bỗng nhiên ra tay, cũng là chẳng có gì lạ.

Tất nhiên Mai Thất sẽ không ngốc đến mức ở lại đây cho người ta bắt, hắn lôi Hoa Đào liền chạy nhanh xuống lầu dưới.

Hoa Đào không ngờ rằng người đàn ông này sẽ đưa cô đi trốn, ntrong lúc nhất thời ngược bị hắn kéo soạt soạt soạt xuống mấy tầng lầu, tiếp đó cô bị ngã.

Mai Thất ngay lập tức đến ôm cô và trực tiếp bế kiểu công chúa, động tác hắn nhanh chóng, lấy chìa khóa ra, mở cửa, bế cô đến sô pha, nước chảy mây trôi, một mạch mà thành.

"Ngươi không sợ bọn họ tìm tới ngươi sao?"

Hoa Đào thật không biết nên đánh giá người đàn ông này như thế nào, Tìиɧ ɖu͙© làm con tim mù quáng, ngu ngốc không biết sợ ?

Mai Thất mỉm cười lắc chìa khóa trong tay, an ninh của tòa nhà này vẫn có thể tin tưởng được.

“Ngươi muốn làm cái gì?”

Cô nam quả nữ ở cùng một phòng, thực tế buộc Hoa Đào phải nhìn kỹ người đàn ông trước mặt mình.

Bất ngờ, Mai Thất ngồi xổm xuống, lặng lẽ cởi giày cô ra, nhìn mắt cá chân cô.

“Chân trật khớp rồi?”

“Làm sao ngươi biết?”

Hoa Đào thật bất ngờ, cô vừa ngã xuống là người đàn ông đã bế cô lên ngay lập tức, làm sao hắn có thể biết chính xác nơi cô bị thương.

"Nghề nghiệp."

Mai Thất lưu lại một nụ cười đầy ẩn ý,

sau đó lấy hộp thuốc trong tủ ra và xịt cho cô.

Thuốc lạnh xịt vào vết thương lập tức làm dịu cơn đau, Hoa Đào không khỏi có chút xíu hảo cảm với người đàn ông này. Tất nhiên chỉ là một chút xíu thôi, nếu hắn không đột ngột xuất hiện, cô đã không làm đổ bữa ăn khuya và bị thương ở chân.

Hơn nữa bây giờ, cô xem như bị hắn giam cầm đúng không?