Chương 7: Tuyên cáo

Mai Thất cứ tự nhiên ôm Hoa Đào vào lòng, cùng ngồi trên ghế sô pha, tay hắn đặt trên eo Hoa Đào, không thêm động tác nào nữa, cứ như thể hắn chỉ muốn ôm cô.

Một bầu không khí hài hòa yên ắng đặc biệt không phù hợp với mối quan hệ giữa hai người đang lặng lẽ trôi qua.

Nếu không phải hơi thở nồng nặc mùi rượu của đối phương phun vào da thịt trần trụi trên cổ, nếu không có vật cứng rắn không thể qua chống giữa hai chân, Hoa Đào sẽ thực sự nghĩ người này là một quý ông.

Mặc dù hung khí đã ra khỏi vỏ, Mai Thất rất khác với vẻ vội vàng trước đó, hắn thực sự chỉ ôm cô như vậy, không có cử chỉ khinh bạc dư thừa.

Hoa Đào khó hiểu.

“Nếu không còn việc gì, tôi muốn về nhà.” Cô khẽ hé môi son, giọng điệu lãnh đạm.

“Có việc, tôi liều mạng mời em đến đây, sao có thể không có việc chứ?” Giọng nói xấu xa của Mễ Kỳ kề sát vào tai cô, sau đó hôn lên vành tai cô, ngậm lấy dái tai tròn đầy mượt mà vào trong miệng, gặm cắn nhẹ nhàng.

Cảm giác đó, ngứa ngáy, Hoa Đào quay mặt đi, muốn né tránh.

Đột nhiên, trời đất quay cuồng, khi cô định thần lại thì đã bị hắn đè lại, nam ở trên, nữ ở phía dưới, cổ tay bị khống chế, và cơ thể cô gần như chìm vào chiếc ghế sofa êm ái.

Lại là ghế sofa! Gần đây cô ấy vẻ như đang gặp khó khăn với chiếc ghế sofa.

Hoa Đào lúc này cũng phải khâm phục sự tỉnh táo mọi lúc mọi nơi của cô, có lẽ là do cô đã được Mộc Diệc Sinh huấn luyện để có thể chuyển đổi vai diễn một cách lưu loát.

Đôi mắt Mai Thất dán chặt vào khuôn mặt của Hoa Đào như một thợ săn, không bỏ qua bất kỳ dao động cảm xúc nào, nhưng phát hiện ra không có, người phụ nữ này bình tĩnh một cách đáng kinh ngạc trong hoàn cảnh như vậy.

"Khıêυ khí©h tôi, em sẽ hối hận."

Hoa Đào thật sự bội phục mình vào giờ phút này có thể thiện ý nhắc nhở người đàn ông này, xem ra đẹp trai thật sự rất có lợi, cô không khỏi tưởng tượng một lúc sau khuôn mặt xinh đẹp này bầm dập sẽ như thế nào.

"Bùm! Bùm! Bùm!" Tiếng đập cửa vừa gấp rút vừa đinh tai nhức óc, khiến người ta nghi ngờ một khắc tới người bên ngoài sẽ phá cửa xông vào.

Hoa Đào ổn định tâm thần, nở một nụ cười quyến rũ, tay chống trên ghế sofa ngồi dậy , nhả khí như lan về phía Mai Thất .

"Hỏng bét, nhanh như vậy đã bị bắt a ~"

Mai Thất nhìn chằm chằm vào Hoa Đào, người phụ nữ này ...

Cô gái này khiến người ta thực sự muốn đè cô xuống mà điên cuồng làm, nghe cô rêи ɾỉ và cầu xin tha thứ, nhìn cô bị giày vò đến sống không bằng chết, làm cho người ta cỡ nào nghĩ chà đạp làm nhục.

Tuy nhiên, có vẻ như hôm nay không thể được thực hiện.

Mai Thất cảm thấy rất mất hứng, không kiên nhẫn vò tóc, nắm cằm Hoa Đào, cắn một cái trên môi cô, mềm mại ngọt ngào, khiến người ta muốn thử hết lần này đến lần khác.

Hắn nhịn không được liền nắm chặt cằm của cô, buộc cô há miệng, lưỡi linh hoạt thăm dò vào, dùng sức tất cả vốn liếng, dùng kỹ thuật hôn tuyệt vời của mình để hôn cô cho đến khi mặt cô đỏ bừng, thở hồng hộc, Mai Thất cmới thỏa mãn mà liếʍ liếʍ môi.

"Nhớ kỹ tôi, Mai Thất , em sẽ thuộc về tôi."

Người đàn ông ngạo mạn tuyên cáo, Hoa Đào chưa kịp hoàn hồn, cơ thể cô đã bị cưỡng ép kéo ra ngoài.

Cô căn bản không kịp nhìn Mai Thất, chỉ nghe thấy tiếng đồ vật bị đập loảng xoảng rầm rầm, và sau đó cô được đưa trở lại căn hộ.