Chương 14: Đói

Với những cú thúc điên cuồng của thiếu niên, miệng Hoa Đào hít khí lạnh, nhưng những lời lẽ ác ý, đầy khıêυ khí©h lại cứ được thốt ra như vậy.

Cô cảm thấy mình chắc là điên rồi, rõ ràng bị làm đau sắp chết, còn muốn chọc tức tên này.

Nhưng cô rất tức giận nha, tại sao những người đàn ông này một hai lại coi cô như miếng thịt trên thớt, tùy tiện bạch bạch một trận loạn đâm, loạn cắm.

Cô cũng được cha sinh mẹ dưỡng, được coi như minh châu bảo bối nâng trong lòng bàn tay được không!

Loại tức giận này, cùng với đau đớn của cơ thể thiêu đốt càng thêm hừng hực, Hoa Đào cảm thấy mình đang tìm cái chết, cô giờ khắc này, thật có chút không muốn sống.

Trong suốt ba năm ở bên Mộc Diệc Sinh, cô nhẫn nhục sống tạm bợ, oán hận chất chứa đã lâu, mà trận cưỡиɠ ɧϊếp đột ngột như dã thú này trực tiếp trở thành cọng rơm cuối cùng làm gãy lưng lạc đà.

Hoa Đào dùng sức mở mắt ra, đôi mắt tức giận trừng lớn như phun lửa nhìn chàng trai đang ra sức cày cấy, mồ hôi vã ra như mưa.

Rõ ràng đang làm chuyện thân mật nhất giữa nam và nữ, nhưng bầu không khí giống như kẻ thù.

Tiểu Cửu vùi đầu vào cắn thịt vυ" đầy đặn của Hoa Đào, vừa ngoảnh mặt làm ngơ trước lời nói của cô, giống như không hề bị kí©h thí©ɧ chút nào.

Hoa Đào thực sự ... Đấm một cú vào bông, còn vắt kiệt sức lực cuối cùng của cô.

Cũng được, cũng được, không phải chưa từng bị Mộc Diệc Sinh trừng phạt như thế này, chỉ đổi một người khác.

Hoa Đào cố gắng thở ra một hơi, thả lỏng cơ thể, như một khối thịt chết, để Tiểu Cửu tùy ý làm bậy.

Tuy nhiên, anh chàng này đã nói rõ chỉ quan tâm đến sảng khoái của bản thân, hoàn toàn mặc kệ cô đau đến nhe răng trợn mắt, khuôn mặt dữ tợn, không cần nhìn vào cơ thể, căn cứ vào cảm giác càng ngày càng đau đến tê dại, chắc chắn là vết thương chồng chất.

Tiếp đó, ấn tượng cuối cùng mà cô có trước khi ngất đi là cậu thiếu niên đang đè lên người cô, thè lưỡi liếʍ mặt cô.

Cô dường như rơi nước mắt, cô rõ ràng bị đánh tan tành không còn nước nhưng cô vẫn có thể rơi lệ.

Khi Hoa Đào tỉnh dậy, cô lần mò bật đèn ngủ lên, thấy một cốc nước bên cạnh bàn, cô cầm lên và uống một hơi cạn sạch.

Điều khiến cô ngạc nhiên là cơ thể cô rất thoải mái, mặc dù vẫn không có một mảnh vải trên thân, nhưng rõ ràng là đã được lau rửa sạch sẽ, cảm giác nhớp nháp biến mất, thuốc mỡ được bôi lên vùng bị thương và sưng tấy, tỏa ra có mùi thơm mát hơi the lạnh.

Chẳng lẽ là tên sát thủ kia?

Cảm giác không giống a.

Trong phòng không có ai, Hoa Đào đợi một hồi cũng không có ai đi qua, bụng cồn cào vì đói, dạ dày khó chịu.

Việc đã đến nước này, đi được tới đâu hay tới đó a, bây giờ ăn no bụng trước quan trọng hơn.

Hoa Đào suy nghĩ rõ ràng xong, đến tủ tìm một bộ quần áo mặc vào. Đây hẳn là phòng của cậu nhóc kia, dòng nước đen ngòm, trái tim của anh chàng này đến cùng đen bao nhiêu.

Nghĩ đến thiếu niên khuôn mặt lãnh diễm tác phong tàn nhẫn, Hoa Đào nhịn không được đau dạ dày một hồi.

Khoác lên người chiếc áo phông đen, giống như một bộ quần áo ngủ, người thanh niên tuy gầy nhưng cao, không thấp hơn Mộc Diệc Sinh, vì vậy khi đeo mặt nạ, hắn khiến Hoa Đào nghĩ rằng hắn không còn trẻ.

Ai mà biết được, hóa ra lại là một đứa trẻ đầu gấu lông còn chưa mọc xong, lại xấu và hung ác, Hoa Đào bám vào cửa tủ quần áo, xoa eo xoa đùi, chửi thề một câu.

Cô bây giờ bộ dáng thê thảm chật vật như vậy, thực sự so với tàn hoa bại liễu còn muốn tàn hoa bại liễu hơn.

Bên dưới trống trơn không mặc qυầи ɭóŧ, cảm giác rất không thoải mái, nên Hoa Đào đã lôi một chiếc quần boxer màu đen ra và mặc vào.

Ách……

Nghĩ đến việc mặc qυầи ɭóŧ của người đàn ông xa lạ, khuôn mặt của Hoa Đào dù ma luyện đã dày hơn, cũng có chút xấu hổ.

Mở cửa ra, cô phát hiện là biệt thự gia đình, trên dưới mấy tầng, đủ rộng rãi, hành lang dài nhìn thoáng qua cũng không thấy điểm cuối.

Theo ánh đèn, cô chậm rãi đi từng bước xuống lầu.

Ở tầng một, ánh mắt của Hoa Đào vô tình nhìn về phía bên trái, mặc dù đã chuẩn bị tinh thần nhưng cô bị đám đàn ông ngồi ở bàn dài làm cho giật mình.

Người thanh niên không ở trong số đó, nhưng có một người, Hoa Đào không khỏi nheo mắt lại, vậy mà cô cũng biết.

Người đàn ông đó tên là Mai Thất.