Chương 13: Dã thú

Cô nhớ kĩ đôi mắt này, ánh mắt của một con sói đơn độc không có chút ấm áp, đây chính là kẻ muốn gϊếŧ chết Mộc Diệc Sinh, hắn bắt chính mình đi.

Nhận ra hiện thực này, Đào Hoa yếu ớt ho khan một tiếng, ngực cảm thấy ngột ngạt, nhưng nước trên ngực lại lạnh, cô vô thức nhìn xuống thì thấy mình gần như trần trụi.

Loại vải lụa mỏng ban đầu làm từ sợi tổng hợp vì bị ngấm nước mà dính sát vào da.

Dưới áo ngủ cô không có mặc gì, khe núi sâu thẳm bên trên đọng lại giọt nước, như dụ dỗ người nếm thử.Quả thực là so với không mặc gì cả còn quyến rũ hơn!

Nếu bộ dạng này đi bộ trên đường cái, khó đảm bảo không bị kéo vào những con hẻm tối tăm OOXX, bị chơi đến chết!

Nhưng may mắn thay, nơi này trông giống như một phòng ngủ, không có ai khác ngoại trừ người đàn ông này.

Tuy nhiên, điều này cũng không khá hơn là bao! !

Sau khi cởi bỏ mặt nạ, dung mạo đối phương hoàn toàn rơi vào trong mắt Hoa Đào, khác xa với những gì cô tưởng tượng, người có thân thủ hung hãn và mạnh mẽ nhìn còn quá trẻ, rõ ràng vẫn còn là một thiếu niên.

Hơn nữa khuôn mặt như vẽ, ngũ quan dáng dấp tinh xảo. Chỉ là khí chất của hắn quá lạnh lẽo, ánh mắt nhìn người khác luôn lộ ra luồng lệ khí, nếu không, hắn nhất định là một thanh niên vô cùng đẹp, thường được gọi là hoa mỹ nam.

“Anh muốn gì?” Từ khi rơi vào tay hắn, Hoa Đào có phần cam chịu.

Đi theo bên cạnh Mộc Diệc Sinh, Đào hoa tựa hồ sớm đoán được cô sẽ có một ngày như vậy. Người đang ở hiểm cảnh, có khả năng mạng nhỏ lập tức chơi xong. Nhưng hắn đã mang cô về, điều đó có nghĩa cô còn giá trị lợi dụng, lúc này tạm thời sẽ không gϊếŧ cô.

Người thanh niên không nói chuyện, chỉ nhìn vào mắt cô, giống như một con sói đói, ánh sáng xanh lục lóe lên, làm cho cô dựng tóc gáy.

"Hình như anh bị bắn trúng, có muốn xử lý vết thương trước không?"

Hoa Đào cố gắng nói chuyện với hắn, cố gắng chuyển hướng sự chú ý của hắn và làm cho bản thân bớt quẫn bách.

Tuy nhiên cố gắng của cô, dưới cái nhìn phiền muộn và hung ác của chàng trai trẻ, dường như trở nên vô nghĩa, không chịu nổi một kích.

Lời nhắc nhở của cô khiến chàng trai xé toạc chiếc áo sơ mi đen, để lộ phần thân trên trần trụi.

Da của hắn rất trắng, loại nhợt nhạt quanh năm không nhìn thấy ánh mặt trời, dường như hắn đã quen với việc ngày ẩn náu, đêm hoạt động. Dáng người gầy nhưng không hề yếu ớt, ngược lại, đường nét rõ ràng, đường cong căng cứng, hiện rõ sức mạnh ẩn tàng của hắn.

Đào Hoa nuốt nước miếng, mặc dù vừa rồi bị rót nước đá, cổ họng cô khô rát đến đau.

Thiếu niên chạm vào vết thương trên cánh tay, viên đạn để lại một lỗ đen, máu vẫn không ngừng chảy, ở trước mặt cô dùng dao găm nhỏ đâm vào da thịt của chính mình, nhặt viên đạn ra, máu chảy lập tức chảy xuôi xuống, nhuộm màu sắc ga giường đen thâm hơn.

Đào Hoa nhìn cảnh tượng đẫm máu trước mặt, cô không dám thở mạnh, cô sợ, người thanh niên này m sao cảm thấy còn kinh hãi hơn Mộc Diệc Sinh.

Nam thanh niên nhanh chóng băng bó vết thương, trên cánh tay quấn băng vải. Sau đó, sự chú ý của anh lại đổ dồn vào Hoa Đào, mắt hắn dừng lại trên ngực cô, rồi hắn ngừng di chuyển.

"Anh ..." Hoa Đào vừa định mở miệng, nói sang chuyện khác, ánh mắt của người này quả thực làm người ta sợ hãi, cả người cô lạnh toát, máu lạnh bang từ đầu đến ngón chân.

Nhưng thiếu niên không cho phép cô nói nhảm nữa, hắn đã nhào tới cô như một con sói đói, đè cô ở dưới thân, giật áo vải mỏng duy nhất còn lại trên người cô xuống.

Hoa Đào căn bản còn chưa kịp kêu to lên, đối phương đã dùng hai tay cứng rắn mở hai chân của cô ra, ánh mắt hắn rơi vào mật cốc hoa đào của cô.

Nơi đó của cô run rẩy,còn chảy ra một ít mật ngọt trong suốt, ánh mắt Tiểu Cửu nheo lại nguy hiểm, hắn ngửi được mùi thơm từ da thịt của người phụ nữ.

Bằng một tay, sự phản kháng của Hoa Đào bị kiềm chế, tay còn lại thì tháo thắt lưng, để lộ hung khí.

Hoa Đào vẫn không thể tin được những gì mình đang trải qua, thiếu niên nhìn qua còn trẻ tuổi lãnh diễm như vậy, mà lại ... muốn ... cưỡиɠ ɧϊếp cô!

Căn bản không để cô suy xét, cây gậy cứng như sắt nóng đã đâm vào rồi, không màn dạo động, giống như cách cư xử của người này vậy, gọn gàng dứt khoát.

Nếu là bình thường, khô ráo như vậy, nhất định sẽ không vào được, dù có tiến vào cũng phải nỗ lực một chút.

Nhưng đối phương rõ ràng không quan tâm đến sự sống chết của cô, mạnh mẽ đâm vào, đi vào làn đường nhỏ thôn quê của cô với tốc độ đua xe trên cao tốc, trực tiếp đâm nát cô.

Đào Hoa đau đến hai mắt rưng rưng,

đau đớn này gấp trăm lần khi cô phá thân. Cô quả nhiên không nhìn nhầm, thiếu niên này còn tàn nhẫn và đáng sợ hơn cả Mộc Diệc Sinh.

Cầm thú nhỏ dã man này!

Hơn nữa, hắn dường như đặc biệt yêu thích mùi vị của hai cục thịt trên ngực cô, gặm cắn say sưa ngon lành, Hoa Đào nhắm mắt lại, cắn chặt môi, nuốt tiếng kêu thảm nuốt xuống bụng, cảm thụ xâm lấn dã man trên người mình, loại cảm giác giống như lăng trì, như con mồi bị dã thú lôi cắn xé.

Cô cảm thấy như mình sắp bị làm hư.

"Anh bạn nhỏ, vẫn như vậy sao? Vẫn còn non một chút, kỹ năng giường chiếu quá tệ. Có muốn để cho chị đây dạy em không?"