Chương 15: Mua và bán

Hoa Đào đi về phía họ dưới ánh mắt quan sát của mọi người biểu lộ rất thản nhiên.

“Tôi đói.” Cô nói thẳng với Mai Thất người duy nhất mà cô biết.

"Ờ, tôi đi xem có gì ăn không."

Nghe xong lời của Hoa Đào, Mai Thất không còn chút kinh ngạc nào trên mặt, đứng dậy đi thẳng vào bếp, bên trong truyền tiếng hắn mở tủ lạnh.

"Nhan Táp, các ngươi bình thường ăn cái gì, sao gì cũng không có hả?"

Người đàn ông bị gọi Nhan Táp cũng đứng dậy, vừa đi vào vừa nói chuyện.

"Có bánh bao trong ngăn đá."

"À, tìm được rồi."

Tiếng nói chuyện của hai người đàn ông truyền đến từ đó, bỏ qua ánh mắt quan sát dạt dào hứng của người khác, Hoa Đào chống cằm hô lên.

"Giúp tôi hấp 10, cám ơn."

Hoa Đào vừa dứt lời, một người đàn ông ở giữa lập tức tiếp lời. "Tôi cũng muốn."

Ngay sau đó, những người đàn ông có mặt cũng bày tỏ nguyện vọng.

"Mẹ kiếp! Làm sao có nhiều bánh bao cho nhiều người ăn như vậy, muốn ăn về nhà tự hấp mà ă!" Giọng điệu của Nhan Táp không tốt.

Thế là mọi người im lặng.

Ngồi như vậy một lúc, Mai Thất mỉm cười đặt trước mặt Hoa Đào một đĩa bánh bao đang bốc khói, rồi đặt đũa vào tay cô một cách rất ân cần.

Hoa Đào không nhấc mi, gắp bánh bao bắt đầu ăn.

Rõ ràng ở đây có năm người, nhưng yên tĩnh lạ thường, chỉ có tiếng Hoa Đào đang nhai thức ăn.

Cánh cửa bị đẩy ra, một luồng gió lạnh tràn vào, lộ ra cái lạnh lẽo của đêm khuya, rồi có người đi tới.

Hoa Đào nhận thấy sự lạnh lùng quen thuộc cách đó không xa, cô ngẩng đầu lên thì thấy cậu nhóc đang đi về phía họ, kéo một chiếc ghế ra và ngồi xuống.

“Tiểu Cửu, cậu định làm gì với cô ấy?” Nhan Táp hỏi.

Tiểu Cửu đặt thứ trong tay lên bàn, Hoa Đào đảo mắt liếc nhìn, phát hiện ra đó là một con dao găm sắc bén, phát ra ánh sáng lạnh, trên đó có vết máu đỏ tươi, trông giống như vừa mới gϊếŧ chết một cái gì đó.

Phối hợp với câu hỏi vừa rồi của Nhan Táp, bàn tay cầm đũa của Hoa Đào rung lên, cô lập tức kẹp lấy một cái sủi cảo một miếng nuốt xuống.

Chết cũng phải làm một con quỷ chết no!

"Có người bỏ ra 50 triệu để mua mạng của Mộc Diệc Sinh. Tôi định 50 triệu trả lại cô gái cho Mộc Diệc Sinh."

Những người có mặt rơi vào suy nghĩ vài phút, tựa hồ không có người cảm thấy logic này có gì không đúng.

"À ... Tiểu Cửu, cậu như thế là bỏ gần tìm xa, còn rất dễ bị lộ thân phận. Mộc Diệc Sinh không phải người tốt. Tôi xem không bằng cậu bán cho tôi đi, anh em với nhau có thể giảm giá không?” Mai Thất mặt mỉm cười, bỗng nhiên chen vào nói, bày ra tư thế thương lượng.

Đối với việc các bên thảo luận mua bán như hàng hóa, người trong cuộc Hoa Đào vẫn tiếp tục ăn bánh bao, nhưng lời nói của Mai Thất khiến cô ngẩng mặt lên và liếc nhìn hắn.

“Không trả giá.” Tiểu Cửu không nể mặt hắn chút nào, bướng bỉnh ném ra ba chữ.

Nụ cười của Mai Thất đông cứng trên khuôn mặt hắn, trong khi những người khác thấy không khí giữa hai người đông lạnh nên vội vàng giảng hòa.

"Mai Thất, cậu có biết người phụ nữ này sao? Cậu có chắc là cậu không nói đùa?!" Nhan Táp nhìn với vẻ mặt hoài nghi.

“Làm sao anh có thể có nhiều tiền như vậy?” Khương Khuynh Bạch thực tế hơn.

“Khương lão đại, anh cho tôi mượn một ít trước, sau đó tôi sẽ bán một số tài sản cố định và trả lại cho anh.” Giọng điệu thay đổi, Mai Thất cười với Khương Khuynh Bạch.

"Không." Khương Khuynh Bạch từ chối.

“Mai Thất, vợ bạn không thể chơi được, làm sao anh có thể muốn người phụ nữ của Tiểu Cửu.” Lạc Hành Dạ trông có vẻ phẫn nộ, nhưng ánh mắt lơ đãng của hắn ( Lạc Dạ Hành) rõ ràng đang nhắc nhở hắn ( Mai Thất) thật vất vả có một người phụ nữ xuất hiện bên cạnh Tiểu Cửu, hãy để bọn hắn xem diễn một thời gian.

Rõ ràng đó là người phụ nữ mà lão tử yêu thích trước!

Mai Thất thiếu chút nói ra suy nghĩ của mình, nhưng hắn vẫn cố kìm lại, giả vờ không hiểu và nói.

"Mộc Diệc Sinh không có giao tình với tôi."

"Quên đi, tôi đổi ý."

Có vẻ như nhóm người quá ồn ào, Tiểu Cửu đứng dậy, lôi Hoa Đào rồi rời đi.